Chương 19 - Trường Mệnh

19
Giống như vào cuối thu khi vạn vật điêu tàn, trời vẫn luôn âm u.
Ta trở về từ Cần Chính điện, chợt cảm thấy trời lạnh quá, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy. Thế là ta ôm con thỏ xám trong góc ra, ôm nó cuộn tròn lại chìm vào giấc ngủ.
Con thỏ rất ngoan, tuy là vẫn chưa quen nhưng cũng không giãy dụa đem đến sự ấm áp.
Ngày hôm sau, ta đến tìm Liễu Tích Dung, hỏi thẳng tỷ ấy:
"Là tỷ mua chuộc cung nhân trong điện Liễu Hi Nghiên, ép ta đến trước mặt bệ hạ đang nổi giận để tự đâm đầu vào chỗ che t đúng không?"
Tỷ ấy còn chưa kịp bày ra nụ cười dịu dàng như nước thì đã bị câu hỏi của ta khiến cho sắc mặt cứng lại, còn quay sang ngạc nhiên nhìn ta: "Sao ngươi biết?"
Không phủ nhận, vậy thì đó là thừa nhận.
Cái lạnh cuối thu ùa về, ta cảm giác như trái tim mình cũng thấm đẫm lạnh lẽo.
Là bạo quân đã cho người điều tra rõ ràng.
Lão thái giám nói với ta rằng, đúng là bệ hạ bị bệnh đau đầu, lúc phát tác là mất kiểm soát, người đến đưa thuốc đều một đi không trở lại, trong cung luôn sắp xếp những tử tù đi để chịu rủi ro này.
Nào có cung phi nào thích đến gần bệ hạ, ngoại trừ cặp mỹ nhân song sinh ngày ấy muốn đến ám sát hắn.
Có kẻ ức hiếp ta vì không có người trong cung, bưng tai bịt mắt, mua chuộc cung nhân trong cung Liễu Hi Nghiên, chặn thuốc ngày hôm đó lại là muốn ta tự đâm đầu vào chỗ che t, sau đó giá họa cho Liễu Hi Nghiên.
Kẻ này là Liễu Tích Dung, Liễu Tích Dung mà ta đã từng tin tưởng và biết ơn.
Tỷ ấy dịu dàng, hòa nhã, ta vẫn luôn biết ơn tỷ ấy vì đã coi ta như là muội muội thật sự, đối xử với nhau như người thân.
Lão thái giám hỏi phải xử lí Liễu Tích Dung thế nào, trong tay ta vẫn đang thêu dở áo giữ nhiệt chuẩn bị cho tỷ ấy qua mùa đông, vừa lơ đãng kim đã đâm vào ngón tay, cơn đau đớn lan ra, ta tập mãi cũng thành quen, lau vết máu trên mẫu thêu đã dày công thêu biết bao ngày kia rồi lại phá hủy đi trăm hoa trông sống động như thật bằng chính đôi tay của mình.
Ta không đáp, ta muốn tự đi hỏi tỷ ấy.
Liễu Tích Dung không hề thấy giằng xé gì mà thừa nhận luôn, tỷ ấy cũng dứt khoát không giả vờ gần gũi thân thiết nữa, trở mặt ngay tại chỗ, cười mỉa xé rách chiếc khăn tay mà ta từng thêu cho tỷ ấy: "Đúng đấy, ta vẫn lừa ngươi suốt đấy, ai mà thèm cái đồ giẻ rách đó của ngươi?”
Khi Liễu Tích Dung còn rất nhỏ, mẹ đẻ của nàng ta đã bị đuổi ra khỏi phủ, đích mẫu đối xử với nàng rất bình thường, chủ yếu là không quan tâm, còn cha thì chỉ khi thành tích học tập xuất sắc được thầy khen ngợi, hay là lúc biểu diễn tài nghệ trên yến tiệc giành được tiếng vỗ tay của mọi người, cha mới quan tâm nàng ta đôi chút.
Thế nên, từ nhỏ nàng ta đã nỗ lực học cầm kỳ thư họa, xuất sắc về mọi mặt, nhưng khi đó nàng ta mới nhận ra rằng, thì ra đích muội yếu ớt bệnh tật triền miên đang dưỡng bệnh ở thôn trang kia, không học cái gì cả, cái gì cũng không biết nhưng vẫn được cha yêu thương.
Thỉnh thoảng đích muội sẽ được đón về phủ Liễu tướng ở một thời gian dài, muội ta rất ghét Liễu Tích Dung, luôn ức hiếp Liễu Tích Dung, mà cho dù cha có biết cũng chỉ bảo nàng ta hãy bao dung muội ta hơn.
Liễu Tích Dung cũng rất ghét Liễu Hi Nghiên, nhưng nàng ta không biểu hiện ra bên ngoài, sinh tồn mà lớn lên trong đại trạch viện, đến cả mẹ đẻ cũng không ở cạnh bên, toàn dựa vào chính mình, thế nên đã sớm học được cách ngụy trang, trong mắt người ngoài nàng ta luôn tỏ ra dịu dàng, hiền lành không mang chút công kích.
Nàng ta đã muốn đối phó Liễu Hi Nghiên từ lâu, lần này tiến cung đã cho nàng ta cơ hội, thoát khỏi tầm mắt của phụ thân và đích mẫu, nàng ta có đầy cách để có thể ngáng chân Liễu Hi Nghiên.
Trong mắt nàng ta, ta cũng chỉ là một trong những cách để ngáng chân, một công cụ khá là tiện tay mà thôi. Trong kế hoạch của nàng ta, đối xử tốt với ta một chút là có thể giả vờ tình sâu nghĩa đậm với ta, sau đó hại che t ta rồi giá họa cho Liễu Hi Nghiên, nàng ta lấy "tình sâu nghĩa đậm" với ta là đã có thể thuận lý thành chương lấy danh tiếng đòi công đạo cho ta, yêu cầu nghiêm trị Liễu Hi Nghiên, còn có thể khiến cha nhìn thấu sự xấu xa của Liễu Hi Nghiên mà chán ghét muội ta.
Chỉ là nàng ta không ngờ tới rằng, ta có thể bình an vô sự đi ra khỏi Cần Chính điện.
Nhìn từ góc độ nào đó, Liễu Tích Dung mới là người giống Liễu Thanh Thạch nhất, giả nhân giả nghĩa lại xảo quyệt.
Còn Liễu Hi Nghiên lại càng giống mẹ ta hồi còn trẻ, được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, kiêu căng, ngu xuẩn, ác độc lại ương bướng.
Nữ quan trong cung muốn nhốt Liễu Tích Dung lại, nàng ta vùng ra, giẫm mạnh lên chiếc khăn khăn tay bị xé nát kia, nhìn ta chằm chằm rồi bật cười thật to, bật cười mà nước mắt khẽ tuôn.
"Liễu Thiêm ơi Liễu Thiêm à, ngươi chỉ là một quân cờ mà thôi, chẳng ai quan tâm ngươi với mấy cái đồ giẻ rách kia đâu, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là một kẻ đáng thương không ai cần!"
Sau khi nàng ta bị đưa đi, ta lặng lẽ bước tới, nhặt chiếc khăn bị bẩn, rách rưới lên rồi chôn xuống một gốc cây vô danh trong sân, sau đó bị giục lên xe ngựa về nhà thăm người thân.
Hàng năm trong cung đều sắp xếp phi tần, cung nhân về nhà thăm người thân trước khi đón năm mới, ta và Liễu Hi Nghiên ngồi cùng một chiếc xe trở về, muội ta không ưa ta, suốt quãng đường bày ra vẻ mặt thối hoắc nhìn ra ngoài cửa sổ, đến nơi rồi vẻ mặt lại không giấu được sự vui mừng, phóng xuống xe lao vào Liễu phu nhân, giống như chú chim non ỷ vào chim lớn thân mật làm nũng.
Còn Liễu phu nhân và Liễu Thanh Thạch, trong mắt tràn đầy âu yếm chê cười muội ta vẫn chưa chịu lớn.
Ta đứng lặng người trong gió lạnh thật lâu mới chờ bọn họ nói dông nói dài xong, cuối cùng Liễu Thanh Thạch cũng nhớ đến sự tồn tại của ta, quay đầu lại nhìn ta, nhướng mày nói:
"Liễu Thiêm, sao còn không qua đây gặp mẹ đi?" Người ông ta đang chỉ là Liễu phu nhân, trên danh nghĩa ta chỉ có thể gọi bà ấy là mẹ.
Ta bước tới thỉnh an Liễu phu nhân, thái độ của bà ấy không mặn cũng chẳng nhạt, tháo chiếc vòng tay bằng vàng ròng trên tay xuống đưa cho ta, đây là lễ tiết mà trưởng bối đại gia tộc gặp tiểu bối thường dùng.
Liễu Hi Nghiên đến viện của Liễu phu nhân, còn Liễu Thanh Thạch dẫn ta đến thư phòng hỏi kỹ chuyến đến Cần Chính Điện của ta ngày hôm đó.
Ông ta không hề quan tâm đến vai trò của Liễu Tích Dung và Liễu Hi Nghiên trong đó, ông ta chỉ quan tâm vì sao bạo quân lại không gie t ta.
Ta nói qua loa không rõ ràng, ông ta đi đi lại lại trong thư phòng hồi lâu, vung tay áo đi đến trước mặt ta nhìn khuôn mặt ta chăm chú, sau đó đưa ra kết luận: "Con ta à, con sinh ra xinh đẹp như thế, có lẽ vị kia thật sự vừa ý con rồi.”
Ông ta lấy ra vài gói thuốc độc, yêu cầu ta lấy lòng tiếp cận bạo quân, sau đó hạ độc vào trong thức ăn của hắn: "Loại độc này không màu không vị, vào miệng là che t ngay lập tức.”
“Vì bạo quân mà thiên hạ khổ sở đã lâu, trong ngoài triều đình đều khen ngợi vi phụ hiền đức, nếu vi phụ ngồi vào vị trí hoàng đế này, với ta, với con, với bách tính đều là chuyện tốt. Nếu như con có thể gie t che t hắn, đợi vi phụ thành nghiệp lớn, con sẽ là công chúa tôn quý nhất, còn mẹ con sẽ là hoàng hậu người người quỳ lạy, vinh hoa phú quý cả đời này.”
Thấy ta đờ người ra, ông ta đưa tay muốn sờ đầu ta, như là những hành động của cha con bình thường nhất, nhưng đặt vào hai chúng ta, ông ta cứng nhắc nâng tay lên, ta cũng bất giác lùi lại né tránh.
Ông ngượng ngùng buông tay xuống: "Mẹ con lâu rồi chưa gặp con, đi thăm bà ấy đi.”
Lấy vinh hoa phú quý để dụ dỗ, lấy tính mạng của mẹ ruột để uy hiếp.
Ông ta bày ra dã tâm của mình quá rõ ràng trước mặt ta, vì nắm thóp được điểm yếu của ta, cho nên không hề sợ ta để lộ tin ra ngoài.
Ta cầm lấy mấy gói thuốc độc kia, ngoan ngoãn rời đi, đi theo người hầu đến viện của mẹ ta, đi được nửa đường nơi hoa cỏ nở rộ, ta lặng lẽ đi chui vào trong đó rồi men theo con đường đã ghi nhớ để quay trở lại thư phòng của Liễu Thanh Thạch.
Ta đứng bên cửa sổ sau thư phòng, thấy cung nữ thiếp thân của ta đang báo cáo tình trạng của ta ở trong cung với Liễu Thanh Thạch, Liễu Thanh Thạch cảm khái: "Lúc đầu cứ tưởng nó là đứa trẻ vô dụng, suýt nữa thì gie t che t nó, cũng may là không thành công. Cả hai lần nó đều sống sót trong tay vị kia, chắc chắn là Liễu Thiêm có điểm gì đó đặc biệt.”
Đồng tử của ta không khỏi giãn ra, như thể hiểu ra được điều gì đó.
Hoá ra kẻ xô ta ra khỏi đám người ngày hôm đó là cung nữ do Liễu Thanh Thạch sắp xếp, ông ta muốn ta vừa tiến cung đã bị xử tử vì va vào Bệ hạ, có thế thì chuyện lấy ta thay cho Liễu Hi Nghiên sẽ không bị kẻ khác phát hiện.
Cha ruột của ta, từ lần đầu tiên thấy ta ở Lạc Thành đã không có ý định để ta được sống.
Còn bây giờ, ông ta vẫn ủ mưu để ta tự đâm đầu vào chỗ che t để thực hiện dã tâm của mình.
Không nói nên lời cảm xúc trong lòng là gì, ta hốt hoảng rời đi, bẻ hai cành mai sáp mới nở, sau đó gặp tỳ nữ dẫn đường đang tìm ta ở gần đó.
Ta giả vờ mừng rỡ: "Trên đường ta ngửi thấy mùi mai sáp nên muốn hái vài cành đưa cho mẹ, nào ngờ lại bị lạc đường, may mà ngươi tìm thấy ta rồi.”
Hành lang chín khúc trong đại trạch viện, đường đi vốn đã phức tạp, hơn nữa có thể nàng ta đã được Liễu Thanh Thạch bày mưu đặt kế, không muốn để ta nhớ kỹ vị trí của thư phòng, khi đi còn cố ý dẫn ta đi lòng vòng mấy lần, lạc đường là chuyện rất bình thường. Nàng ta đâu có ngờ ta có thể nhớ được tất cả đường đi, còn có thể đi đường tắt.
Hiển nhiên là tỳ nữ kia tin rồi, nghi ngờ tan biến lại tiếp tục dẫn ta đến viện của mẹ.
Lâu rồi không gặp, hình như mẹ ta hết bị điê n rồi.
Bà ấy còn nấu canh hạt sen bách hợp đón gió tẩy trần cho ta, học dáng vẻ của một người mẹ bình thường, hỏi thăm tình hình gần đây của ta, hỏi tình hình gần đây xong, lúc hai người không còn gì để nói bà ấy lại vụng về học cái dáng vẻ trước kia kể chuyện cho ta nghe.
Hồi lâu sau, có lẽ cuối cùng bà ấy cũng nhận ra được sự xa lạ lúng túng giữa hai người cũng dần rơi vào im lặng.
Mãi một lúc sau, bà ấy nghiêm mặt, cuối cùng cũng nói ra chuyện mà mình quan tâm nhất: "Liễu Thiêm, ở trong cung, con có được sủng ái không?"
Tay đang cầm thìa của ta dừng lại, sau đó ta nói: "Trong cung không có ai được sủng ái.”
Mẹ ngồi xuống cạnh ta khiến ta không thể không nhìn bà ấy, lại hỏi: "Liễu Thanh Thạch đó, con đã gặp rồi phải không?"
Ta không biết rốt cuộc bà ấy muốn nói gì, chần chừ đáp: “Gặp rồi ạ.”
Không hiểu sao mẹ ta lại bắt đầu kích động, trong mắt hiện lên sự điên cuồng và hận ý nhưng rất tỉnh đáo, "Con nhớ kỹ này, ông ta không phải là cha con, ông ta là kẻ thù của mẹ con ta.”
"Liễu Thiêm, con là do ta sinh ra, ta là người hiểu con nhất. Con là đứa trẻ thông minh, lại kế thừa dung mạo của ta và Liễu Thanh Thạch, xinh đẹp và trí tuệ đều là vũ khí không thấy được lưỡi đao, bây giờ con có cơ hội tận dụng những thứ vũ khí này. Tiếp cận Hoàng đế, đi tranh sủng, nghĩ cách gie t cửu tộc Liễu Thanh Thạch."
Nói một hồi, bà ấy lại đổi ý, lắc đầu lẩm bẩm: "Không được, không được, thế thì quá chậm, quá chậm.”
Nghĩ tới điều gì đó, mắt bà ấy sáng lên, cầm lấy cánh tay ta, không hề che dấu hận ý nói: "Đúng rồi, chi bằng con lập tức đi tìm cơ hội, một kiếm đâm che t hắn. Liễu Thiêm, chỉ cần hắn chết, mẹ con ta cũng sẽ được tự do.”
Bà ấy tính toán làm sao để gie t được Liễu Thanh Thạch báo thù cho bà ấy, nhưng chưa từng nghĩ rằng làm thế nào để ta có thể trở ra nguyên vẹn một lần, giống như, giống như Liễu Thanh Thạch bảo ta đi hạ độc bạo quân vậy.
Chưa từng nghĩ đến dù chỉ một lần.
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy rất khó chịu, cái cảm giác khó chịu không nói nên lời này dần trở nên rõ rệt hơn.
Có lẽ ta đã im lặng quá lâu, cuối cùng mẹ cũng nhìn ta, trong mắt bà ấy chắc là ta đang cúi đầu thất thần, chiếc thìa trong tay khuấy trong vô thức va vào thành bát kêu leng keng, nhưng lại không uống một ngụm nào.
Bà ấy mất kiên nhẫn, cũng đã sớm không còn dáng vẻ giả vờ làm mẹ hiền vừa rồi, lạnh lùng nhìn ta ép ta trả lời: "Liễu Thiêm, rốt cuộc là con có báo thù cho mẹ không?"
Ta mở miệng, lại nhận ra mình không thốt ra tiếng. Lại im lặng một lát, ta nói cũng không được, không nói cũng không xong, nhẹ nhàng đẩy chén canh hạt sen hoa bách hợp ấy đến trước mặt bà ấy, khẽ nói:
“Mẹ, người còn nhớ không? Con ăn hạt sen sẽ che t.”
Ta bị dị ứng với hạt sen, lúc nghiêm trọng đã từng bay mất nửa cái mạng.
Khi còn bé mẹ không cho ta ăn cơm, ta đói cồn cào, từng lội xuống nước vào mùa đông để hái đài sen còn dư lại trong ao sen mà người ta không cần, nước lạnh thấu xương, bận bịu một hồi lâu mới hái được những hạt sen khô quắt, ta nâng niu ăn từng hạt từng hạt một vào bụng, tối hôm ấy đau bụng đến mức lăn qua lộn lại trên đất, cả người nổi đầy vết mẩn đỏ.
Mẹ ta sợ ta mắc phải bệnh truyền nhiễm nên đuổi ta ra khỏi phòng, lúc ta hấp hối nằm co ro trong đống rơm rạ, may mà thím đến đưa đồ thấy được, bà ấy cõng ta xuống núi suốt đêm tìm được thầy lang trong thôn, mới chẩn ra bệnh là ta đã ăn phải đồ bị dị ứng, nếu ăn thêm mấy hạt nữa là sẽ mất mạng.
Kể từ đó ta không bao giờ ăn hạt sen nữa, nhưng mỗi khi hè về, ta đều đi làm vài việc lặt vặt cho chủ ao sen, đổi ít đài sen xấu xấu đem về nhà để dành để nấu canh. Vì mẹ ta thích ăn canh hạt sen ngòn ngọt.
Bà ấy nói bà ấy hiểu ta.
Ta thấy thấy câu nói này vừa buồn cười lại vừa chua chát.
Nếu bà ấy thực sự hiểu ta, bà ấy sẽ không nấu canh hạt sen mà mình thích để giả vờ chào đón ta.
Lúc vẻ mặt bà ấy cứng ngắc, ta đi ra ngoài, mở cửa phòng hít thở không khí trong lành, sự khó chịu trong lòng không sao giảm bớt đi được.
Buổi tối là gia yến, Liễu phu nhân sai người tới gọi ta đến dùng bữa, trên danh nghĩa ta là dưỡng nữ của Liễu Thanh Thạch, dưới danh nghĩa của Liễu phu nhân, cũng là con gái của bà.
Liễu Tích Dung không có ở đây, Liễu Hi Nghiên ngồi với cha mẹ nàng, gia yến không câu nệ lễ tiết, Liễu Thanh Thạch và Liễu phu nhân không ngừng gắp đồ ăn mà nàng ta thích ăn. Dần dà ta nhận ra rằng, thật ra thức ăn đầy bàn đều là món mà muội ta thích ăn.
Mình ta ngồi vào sau cùng, lại là cái cảm giác không hiểu sao lại quen thuộc, rất lạc lõng.
Liễu Hi Nghiên ăn được nửa bỗng nhiên không vui, Liễu Thanh Thạch hỏi muội ta sao vậy, Liễu Hi Nghiên ám chỉ nhìn ta chằm chằm: "Cả nhà chúng ta vui vẻ sum vầy, con không thích bên cạnh có người ngoài chướng mắt phá hỏng bầu không khí.”
Thế là ăn được nửa, Liễu Thanh Thạch bảo ta ra ngoài trước, nói để phòng bếp làm bữa tối khác cho ta.
Ta không nghe lời đi vào phòng bếp mà rời khỏi phủ đi ra đường, lang thang không mục đích.
Sắp tối rồi, chợ trên phố nhộn nhịp, đèn lồng treo cao trên góc mái hiên, dòng người đông đúc, tiếng rao không ngừng ở bên tai, pháo hoa bắn rộn ràng ở mọi hướng.
Ta nhìn thấy đứa bé được bế đang làm nũng với cha mẹ để họ mua kẹo cho, cha mẹ đứa bé bất đắc dĩ lại cưng chiều chọn cho đứa bé cái to nhất. Bác gái bán hoành thánh đang đánh đứa cháu trai, vì thằng nhóc chạy đi móc tổ chim ngã xuống dính bùn khắp người, đánh xong hắn thả chú chim nhỏ mà mình mang về vào cạnh lò sưởi sợ nó chết cóng. Cô nương đợi gả đang đi chọn trang sức với mẹ và các tỷ muội để sắm thêm của hồi môn. Một bà cụ với người mẹ già của mình đang ngồi túm tụm lại ở nhà hàng xóm.
Ta giống như một du hồn lẻ loi, trơ trọi xuyên qua sự nhộn nhịp, rộn ràng của bọn họ.
Bóng tối bao trùm, người bán bên đường lục đục dọn quán, đèn đuốc tắt ngúm, người đi trên đường thưa thớt, ta cứ đi cứ đi mãi rồi bị ai đó ngăn lại.
Ta ngẩng đầu lên, mới nhận ra mình đã bất giác đi đến cánh cửa nhỏ ngoài hoàng cung, tướng phủ thật sự rất gần với hoàng cung.
Thủ vệ cản ta lại, ta ngẩn người một lúc, hỏi bọn họ: "Phi tử xuất cung thăm người thân có thể hồi cung trước thời hạn không?"
Một câu hỏi khiến bọn họ không trả lời được, trước giờ khi các cung phi về nhà, xa nhà đều lưu luyến không rời, phàn nàn thời gian bên nhau quá ngắn ngủi, chưa từng thấy ai lại muốn trở về trước thời hạn.
Có người rời đi để xin chỉ thị, nhận được tin chính xác rồi quay lại đây, nói có thể vào cửa.
Ta quay lại nhìn cung nữ thiếp thân đang dõi theo từ xa: "Ngươi đi báo với cha đi, ta hồi cung trước.”
Sau đó để lại cung nữ còn chưa kịp phản ứng đã đi vào, chậm rãi đi xa.
Tuyết mịn rơi từ trên trời xuống, đã vào đông rồi.
Quay trở lại cung điện của mình, ta vẫn ngủ không yên giấc, tay chân lạnh như băng, toàn thân lạnh lẽo. Năm nay mùa đông đến sớm, than lửa để sưởi ấm còn chưa kịp phân phát đến các cung, cả căn phòng không có chút hơi ấm.
Ta thức dậy vào nửa đêm, bế con thỏ lên ôm vào lòng đầy thân thuộc, cuộn mình trong chiếc chăn lạnh lẽo, nép sát vào nhau để sưởi ấm.
Mẹ ta chưa từng hiểu ta. Trước đây sống ở trên núi, vào mùa đông lạnh giá nhất ta vẫn có thể mặc bộ quần áo mỏng xuống sông bắt cá, đi đào gà rừng bị hồ ly giấu trong tuyết, một mình leo núi dốc đốn củi trong mùa tuyết rơi rét đậm, học ra dáng người lớn sắm đồ Tết. Đến ngày đón năm mới lại không nỡ ăn thịt, cuối cùng luôn để dành phần thịt mà ta vất vả dành dụm cho mẹ, mang một ít củi về cho mẹ sưởi ấm.
Bà đã quen rồi, cho nên bà ấy luôn cảm thấy bản tính ta trời sinh đã không sợ lạnh, cũng chưa bao giờ làm áo mùa đông cho ta như mẹ người ta.
Bà ấy nào biết, thật ra ta rất sợ lạnh, còn sợ hơn so với người bình thường.
Vì vậy ngay cả khi ngủ ta cũng phải ôm thỏ vào lòng để sưởi ấm mới có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ đến khi trời sáng. Nỗi đau âm ỉ ở trong lòng không thể rũ bỏ cũng có thể tạm quên đi.
Liễu Tích Dung nói chẳng sai, đối với bọn họ, ta chỉ là một quân cờ mà thôi, không ai để tâm đến ta, từ đầu đến cuối ta chỉ là một kẻ đáng thương chẳng ai cần.
Ta tưởng rằng tỷ muội đối tốt với ta, từ đầu tới cuối đều tính kế ta, cha ruột của ta, hết lần này đến lần khác đẩy ta vào chỗ che t để đạt được mục đích của mình, đến cả người mẹ sống nương tựa vào ta, trong mắt cũng chỉ có sự thù hận của bà ấy, giống như vội giục lấy mạng sống của ta ra để đổi lấy mạng sống của kẻ thù.
Tất cả họ đều lợi dụng ta, lại coi khinh ta.
Thế nhưng, không ai cần ta, con thỏ của ta lại là con thỏ con có người khác cần.
Mỗi ngày ta đều xin đầu bếp lá rau thừa, đến chỗ đất hoang có nhiều cỏ ở lãnh cung cắt cỏ, cố gắng tìm thức ăn cho nó, dựng cho nó một cái ổ nhỏ ấm áp sạch sẽ còn thắt nút bướm xinh đẹp trên chiếc tai không hoàn chỉnh của nó.
Ta nhận ra mình đã thay đổi, thà rằng cả ngày không có chuyện gì làm nhìn thỏ con ăn cỏ cũng không muốn ở cạnh mẹ nữa.
Lúc các nàng về nhà thăm người thân, ta vẫn đi tìm cỏ tươi cho thỏ con ở trong cung, cho đến một hôm ta trở về thấy người nó đầy máu nằm dưới đất đã cứng ngắc từ lâu.
Cái nơ bướm nhỏ xinh đẹp cũng thấm đẫm máu.
Một số phi tử về nhà đã hồi cung, không biết là con chó của kẻ nào nuôi cắn che t con thỏ của ta tha đến một nơi rất xa.
Đêm đó tuyết rơi rất lớn, ta nhặt con thỏ tả tơi cứng đơ lên, lảo đảo từng bước giẫm trên nền tuyết, rơi vào trong tuyết mềm mại ngã một cái, con thỏ chết trong tay theo sườn núi nhỏ lăn xuống dưới tàng cây mai sáp.
Hoa nở rộ, mùi thơm thấm vào ruột gan.
Nhưng ta vẫn rất khó chịu.
Hốc mắt nóng lên, chóp mũi cay cay, mím chặt môi không để nước mắt rơi ra. Áp lực hồi lâu hít thở không thông lại nặng nề, cảm giác đau đớn, rối loạn quấn quanh trong lòng ta.
“Sao lại tủi thân như vậy, ai ức hiếp ngươi sao?”
Giọng nói trầm mà chậm của nam nhân xuyên qua gió tuyết truyền đến.
Ta ngẩng đầu lên thấy bạo quân mặc áo gấm lông chồn đứng ở dưới tàng cây mai sáp nhìn ta. Thái giám ở sau lưng hắn cầm chiếc đèn lồng, hắn thì tự cầm ô, tuyết bay lả tả trước mắt hắn, ánh sáng nhạt màu quýt ấm áp chiếu vào.
Ta ngơ ngác lau mặt mình, nhưng chỉ lau được sương tuyết đầy tay.
Không hề có nước mắt.
Rõ ràng ta đâu có khóc, sao hắn lại nói ta tủi thân?
Trông ta rất tủi thân sao?
Ta lại ngơ ngác nhìn hắn. Lẽ ra vào lúc này ta nên đứng dậy hành lễ với hoàng đế hoặc là trả lời câu hỏi của hắn, nhưng ta lại cứng đờ ở trong tuyết, cuối cùng lại không nói gì, cũng chẳng làm gì, dường như mất đi sức sống giữa cảnh tuyết rơi khắp trời.
May mà trông bạo quân có vẻ không để ý lắm, bàn tay thon dài như ngọc đầy sẹo nhấc con thỏ cứng đơ dưới chân lên, bảo thái giám lấy xẻng qua đây, thái giám quay lại thì thầm với hắn vài câu, bạo quân đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Chỉ là con thỏ mà thôi, che t rồi thì chôn.”
Hắn kéo ta ra khỏi tuyết, chọn chỗ đẹp ngồi dưới tàng cây mai sáp, đầu ngón tay trắng bệch chạm nhẹ xuống đất. "Chôn ở đây đi.”
Chỉ là một con thỏ thôi sao?
Ta lại càng muốn khóc, tim đau thắt lại.
Thực sự chỉ là một con thỏ thôi sao?
Không phải, đó không chỉ là một con thỏ, đó còn là nơi gửi gắm của ta.
Trước kia ta không cần phải gửi gắm ai cả, trước đây ta và mẹ nương tựa vào nhau ở trên núi, cuộc sống của ta cực kỳ đơn giản, từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với một mình mẹ.
Trước đây ta rất dễ thỏa mãn, mặc dù mẹ thường hay đánh ta mắng ta, lúc nào cũng lạnh lùng nhìn ta, nhưng thỉnh thoảng tâm trạng của bà ấy tốt, thắt bím tóc cho ta một lần, kể cho ta nghe một câu chuyện thật sự rất nhàm chán, ta đều vui sướng cực kỳ, cảm thấy thật là may mắn.
Nhưng bây giờ, bà ấy cũng làm giống hệt vậy, ta lại chẳng thấy vui vẻ nữa.
Giống như người sống mãi trong bóng tối, chợt có một ngày nào đó đến thế giới bình thường, nhìn thấy thứ ánh sáng quen thuộc của con người mới nhận ra rằng đêm tối tối tăm đến nhường nào.
Lúc ta đột nhiên bị đưa đi khỏi núi, bị ném vào kinh thành phồn hoa nhộn nhịp, gặp được nhiều người, chứng kiến nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều mặt chưa từng thấy, giống như một con chuột trong cống ngầm trộm nhìn hạnh phúc của gia đình họ.
Khi ta nuôi một con thỏ, xây cho nó một cái ổ sạch sẽ ấm áp, thắt chiếc nơ bướm cho cái tai không hoàn chỉnh của nó.
Ta mới nhận ra rằng, đứa bé không nỡ tháo bím tóc trước kia đáng thương biết nhường nào.
Nhận ra rằng mình không được yêu hơn nữa cũng không dám yêu.
Đứa trẻ ngày xưa rất ngưỡng mộ mẹ mình, có thể vì tìm bà ấy mà trèo đèo lội suối, có thể vì bà ấy mà liều mạng mình tiến cung làm kẻ chết thay cho người khác, bây giờ đến cả việc ở cạnh bà ấy còn không dám.
Tình yêu chân thành cho những kẻ căm ghét bản thân mình có nghĩa là bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Con thỏ màu xám xấu xí, nó không chỉ cho ta được hấp thụ chút hơi ấm ít ỏi trong đêm đông giá rét, theo một nghĩa nào đó, nó là nơi để gửi gắm để ta có thể thể hiện tình yêu mà không cần phải kìm nén.
Liễu Tích Dung tính kế ta, Liễu Hi Nghiên xua đuổi ta, Liễu Thanh Thạch lợi dụng ta, đến cả mẹ cũng tổn thương ta.
Che t đi không chỉ là một con thỏ, thứ che t đi là hết thảy những dịu dàng hư ảo, sự dịu dàng trong cái buốt giá trong sinh mệnh của ta.
……….
Còn tiếp.