Chương 20 - Trường Mệnh
20
Bạo quân tự lấy xẻng đào một cái hố, ra hiệu cho ta đặt nó vào, hắn nhìn ta chằm chằm, chậm rãi nói từng chữ với ta một lần nữa:
“A Đào, nó chỉ là một con thỏ mà thôi.”
Hắn nói hắn có thể cho ta một con thỏ khác để an ủi ta, con thỏ đẹp nhất trên thế gian này đều có thể nhanh chóng đưa đến trước mặt ta, nhưng đó không phải là thứ ta muốn.
Hắn nói đúng, ta không hề muốn những con thỏ khỏe mạnh, xinh đẹp khác, chúng không phải là thỏ con của ta.
Bạo quân lấp đất lên rồi đưa xẻng cho người bên cạnh, đưa tay phủi tuyết trên cành mai sáp gần đó, rồi bẻ cành hoa xuống.
Đêm hôm ấy hắn đưa ta đến chỗ chôn con thỏ, đắp một con thỏ bằng tuyết giống như hình dáng của nó, lấy cành mai sáp bị bẻ xuống cắm vào lỗ tai không hoàn chỉnh của thỏ tuyết, nhánh cây còn lại vạch xuống đất, hắn viết xuống hai chữ.
“Cố Lưu, tên của ta.” Hắn nói.
Ta hiểu lơ mơ nhìn nó.
Chợt cảm thấy tiếc nuối không sao hiểu được.
Ta chưa bao giờ được đi học nên không biết hai chữ kia, chỉ có thể cố gắng coi chúng như một hình vẽ phức tạp để mà nhớ.
Ngặt nỗi ngủ dậy một giấc, hình vẽ kia đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ của ta.
Nhưng đến kiếp sau, có lẽ ta sẽ không bao giờ quên được Cố Lưu đứng ở dưới tàng cây mai sáp, đứng dưới bầu trời đầy gió tuyết, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng hơi mệt mỏi nói với ta như hắn đã từng.
Đến sau này ta mới dần hiểu được ý nghĩ của hắn.
Đó chỉ là một con thỏ mà thôi, con thỏ này không khác gì với hàng nghìn hàng vạn con thỏ khác trên thế gian này.
Chính tình yêu mà ta dành cho nó đã khiến nó trở thành sự tồn tại đặc biệt trong hàng triệu con thỏ.
Thỏ che t rồi, tình yêu thương mà ta gửi gắm cho nó, yêu và được yêu thứ mà lẽ ra ta phải nhận được từ người thân lại chẳng có nơi nào để gửi gắm.
Ta của ngày hôm ấy cảm thấy bơ vơ lại tủi thân, khổ sở lại nhếch nhác.
Cố Lưu nói với ta, hãy nuôi bản thân như thỏ con của mình.
Có thể giải phóng tình yêu của bản thân mà không phải kiêng dè gì, mãi yêu thương bản thân một cách kiên định, vì vậy không cần phải khát khao chút lòng tốt bố thí của người khác.
Sẽ không bao giờ có ai cần, bởi vì bản thân sẽ không giờ từ bỏ chính mình.
Luôn lấy bản thân làm điểm neo, là chỗ dựa trên thế gian này.
Dồi dào, kiên trì, can đảm, bình tĩnh.
Bạo quân tự lấy xẻng đào một cái hố, ra hiệu cho ta đặt nó vào, hắn nhìn ta chằm chằm, chậm rãi nói từng chữ với ta một lần nữa:
“A Đào, nó chỉ là một con thỏ mà thôi.”
Hắn nói hắn có thể cho ta một con thỏ khác để an ủi ta, con thỏ đẹp nhất trên thế gian này đều có thể nhanh chóng đưa đến trước mặt ta, nhưng đó không phải là thứ ta muốn.
Hắn nói đúng, ta không hề muốn những con thỏ khỏe mạnh, xinh đẹp khác, chúng không phải là thỏ con của ta.
Bạo quân lấp đất lên rồi đưa xẻng cho người bên cạnh, đưa tay phủi tuyết trên cành mai sáp gần đó, rồi bẻ cành hoa xuống.
Đêm hôm ấy hắn đưa ta đến chỗ chôn con thỏ, đắp một con thỏ bằng tuyết giống như hình dáng của nó, lấy cành mai sáp bị bẻ xuống cắm vào lỗ tai không hoàn chỉnh của thỏ tuyết, nhánh cây còn lại vạch xuống đất, hắn viết xuống hai chữ.
“Cố Lưu, tên của ta.” Hắn nói.
Ta hiểu lơ mơ nhìn nó.
Chợt cảm thấy tiếc nuối không sao hiểu được.
Ta chưa bao giờ được đi học nên không biết hai chữ kia, chỉ có thể cố gắng coi chúng như một hình vẽ phức tạp để mà nhớ.
Ngặt nỗi ngủ dậy một giấc, hình vẽ kia đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ của ta.
Nhưng đến kiếp sau, có lẽ ta sẽ không bao giờ quên được Cố Lưu đứng ở dưới tàng cây mai sáp, đứng dưới bầu trời đầy gió tuyết, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng hơi mệt mỏi nói với ta như hắn đã từng.
Đến sau này ta mới dần hiểu được ý nghĩ của hắn.
Đó chỉ là một con thỏ mà thôi, con thỏ này không khác gì với hàng nghìn hàng vạn con thỏ khác trên thế gian này.
Chính tình yêu mà ta dành cho nó đã khiến nó trở thành sự tồn tại đặc biệt trong hàng triệu con thỏ.
Thỏ che t rồi, tình yêu thương mà ta gửi gắm cho nó, yêu và được yêu thứ mà lẽ ra ta phải nhận được từ người thân lại chẳng có nơi nào để gửi gắm.
Ta của ngày hôm ấy cảm thấy bơ vơ lại tủi thân, khổ sở lại nhếch nhác.
Cố Lưu nói với ta, hãy nuôi bản thân như thỏ con của mình.
Có thể giải phóng tình yêu của bản thân mà không phải kiêng dè gì, mãi yêu thương bản thân một cách kiên định, vì vậy không cần phải khát khao chút lòng tốt bố thí của người khác.
Sẽ không bao giờ có ai cần, bởi vì bản thân sẽ không giờ từ bỏ chính mình.
Luôn lấy bản thân làm điểm neo, là chỗ dựa trên thế gian này.
Dồi dào, kiên trì, can đảm, bình tĩnh.