Chương 18 - Trường Mệnh

18
Lúc ta cùng đường bí lối, có người từng kéo ta lên, người ấy, ta sẽ không bao giờ quên.
Ta xấu hổ vì không nhận ra hắn.
Ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, vị đế vương tàn bạo, ác như quỷ này lại là chàng thiếu niên dung mạo như ngọc, cao quý hiền lành tử tế lúc trước.
Cuối cùng ta cũng hiểu, ngày ấy ta bị kẻ nào đó xô ngã xuống trước mặt hắn, vì sao hắn chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra ta không phải là Liễu Hi Nghiên.
Ta không nhận ra hắn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ta.
Hắn nhớ tên ta là A Đào.
A Đào là đứa trẻ không cha, một mình mình bảo vệ người mẹ bị điên ngốc, là Thập Ngũ từng nói cho hắn biết.
Một kẻ ăn mày không cha, vì tìm người mẹ bị die n của mình mà suýt che t đói ở đầu đường, đáng thương như vậy, chật vật đến thế, sao có thể giống một người như Liễu gia Liễu Hi Nghiên từ nhỏ đã sống trong sự sủng ái mà lớn cơ chứ?
Trong khoảng thời gian này, chắc là hắn đã sớm biết rõ lai lịch của ta.
Ta tưởng là hắn muốn lấy lại đoản đao, dù sao thì đó cũng là vật có liên quan tới người xưa.
Lưỡi đao loé lên ánh sáng lạnh lẽo nằm trong tay hắn, khiến ta dâng lên ảo giác rằng quanh đi quẩn lại rồi vật cũng về với chủ cũ.
Nhưng vị đế vương mặc huyền y, mái tóc đen tuyền cầm chuôi đao có chút cổ xưa kia, lấy góc y bào của mình lau sạch, lau vết máu của mình trên đó rồi đưa cho ta.
Giọng hắn rất nhẹ nhàng: "Đao này, chuôi đao bóng loáng, chắc là mọi lúc mọi nơi đều mang theo bên mình, chắc chắn là rất quý rất thích. Nếu đã tặng cho ngươi thì là của ngươi, cất cho kỹ.”
Biết đây là lễ sinh thần mà mẹ hắn từng tặng cho hắn, ta xấu hổ quá không dám nhận, hắn nhìn ta mấy lần, cuối cùng cũng đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt ta, kéo ta dậy, đặt đao có vỏ vào lòng bàn tay ta, cầm bàn tay mảnh khảnh của ta nắm chặt lấy nó. Khác hoàn toàn với dáng vẻ điên cuồng thô bạo vừa rồi.
Tay của hắn, thon dài, trắng xanh lại lạnh như băng.
Lần đầu tiên ta ở gần hắn đến vậy, gần đến mức mà ta có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt thoang thoảng dưới mùi máu tươi trên người hắn.
Lẽ ra bạo quân phải hung ác tàn bạo, giết người như ngóe lại nói với ta: "Cầm lấy nó đi. Thứ quý giá phải thật tâm trân trọng."
Quà sinh nhật mà mẹ hắn tặng rất rất nhiều, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một trong số những món quà mà hắn chẳng đáng để tâm tới, còn với ta đây lại là món quà duy nhất.
Vì vậy hắn đã để lại nó cho ta.
“Về đi.” Hắn xoay người nhặt thanh kiếm dính đầy máu trên mặt đất lên, cắt một mảnh vải lau chùi cẩn thận, xem ra không hề có ý định truy cứu chuyện ta đâm hắn bị thương, nếu không cũng sẽ không gọi thái y đến cho ta.
Nhưng có vẻ hắn cũng không hề có ý định quan tâm đến vết thương trên tay mình, trên đó vẫn đang rỉ máu, rõ ràng vừa nãy có thái y tới, hắn lại không cho người ta chữa trị cho mình, trong suốt quá trình đó cũng không hề tỏ ra đau đớn.
Ta mạnh dạn nhắc nhở hắn.
Tay bạo quân dừng lại một chút, thuận tay xé mảnh vải tự băng bó qua loa.
Ta không hiểu, nhưng cũng không có lí do gì để đi tìm hiểu sâu hơn, từng bước đi vòng qua bình phong, sau đó lại mạnh dạn vòng lại, cẩn thận hỏi hắn:
"Bệ hạ, vậy Thập Ngũ trước đây đi đâu rồi?"
Ở trong cung lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp lại hắn, thuộc hạ thân cận nhất đã từng như hình với bóng đi theo chàng thiếu niên kia.
Bạo quân ngừng tay lại, không hề nhìn lấy ta, cúi mặt xuống, vẻ mặt vô cảm, giọng điệu cũng bình tĩnh và lạnh nhạt:
“Che t rồi.”
Che t ở nơi rất gần hắn, bị bầy ngựa giẫm nát đến hài cốt cũng không được trọn vẹn, nhưng khi ấy hắn không hề hay biết.
Ta không nhớ mình đã bước ra khỏi Cần Chính điện như thế nào. Mùa thu đến rồi, cỏ cây trên đường cũng bắt đầu khô héo, lá đỏ rải rác cuốn vào váy theo làn gió nhẹ chìm vào trong hồ nước dưới ánh trăng.
Khi ấy ta vẫn chưa biết hắn tên là Cố Lưu, sau đó ta mới biết được Cố Lưu Tây đi tuần tra ở phía Tây, điểm đến cuối cùng là Lạc Thành.
Đó là tuyến đường mà năm đó hắn đi lưu đày, dọc theo đường đi hắn đã xử rất nhiều người, đến cả quân doanh Lạc ngoại thành hắn cũng gie t luôn một lần, thế nhân đều nói tính tình hắn thất thường, lạm sát người vô tội. Không có kẻ nào là vô tội cả, chỉ những kẻ đã che t rồi mới biết.
Cố Lưu bị người ở Lạc Thành làm nhục, đàn áp đến cùng cực, từng giây từng phút bị dõi theo, chửi rủa, đánh đập, bị đánh gãy hai chân khập khiễng đi về phía trước, bị ăn mày đùa giỡn suýt thì mất mạng, bị hủy dung vì bị chuột gặm nhấm, bị cướp mất ngọc bài mà mẹ mình để lại….Hắn giả điên giả ngốc nhằm hạ thấp cảnh giác của kẻ địch, sống một cách gian nan, cho đến khi hắn nghe tin Thập Ngũ che t, bị người ta coi như là truyện cười.
Lúc biên giới loạn lạc, Lạc Thành suýt nữa bị đánh chiếm, Cố Lưu nhân lúc hỗn loạn chạy thoát ra ngoài cứu được một số thuộc hạ cũ của mình rải rác ở khắp nơi, lòng mang đầy hận thù chạy thẳng về kinh thành, định đồng quy vu tận với kẻ thù để báo thù.
Cả đoàn người không dám đi đường chính, trèo đèo lội suối lên đường, lúc đói rét khốn khổ lạnh lẽo nhất thì gặp phải lão già bị trúng mũi tên, có người nhận ra lão là thần y nổi danh gần đó.
Thần y ở Lạc Thành chẩn bệnh từ thiện lại bị cuốn vào chiến loạn, lúc chạy trốn bị tên bắn trúng, đang thoi thóp sắp che t tới nơi.
Cố Lưu của khi đó đã sớm chết lặng thờ ơ, trong lòng đã chẳng còn bao nhiêu thiện niệm, nhưng đối phương là một lão già Lại là thầy thuốc đã cứu sống vô số người. Cố Lưu rũ mắt nhìn lão ta một hồi lâu, cuối cùng chọn đưa lão theo, cả một đám người gom góp chút lương khô, thuốc thang còn lại để cứu lão tỉnh lại.
Sau khi thần y tỉnh lại, nói rất biết ơn bọn họ, sau đó rắc thuốc mê vào nồi canh của mọi người, đưa họ về phủ của mình. Phủ đệ đó của lão, hoa màu tươi tốt xanh tươi, phía dưới chôn từng chồng từng chồng hài cốt.
Bề ngoài thì nổi tiếng là người tốt, thực chất lại là một kẻ điên lấy người ra để nghiên cứu thuốc thử, lão không quan tâm đến mạng người, không để tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ quan tâm là có tạo ra được phương thuốc tốt nhất hay không.
Lão thấy tính cách Cố Lưu cứng rắn, rất thích hợp để thử thuốc, không dễ che t, ảnh hưởng đến việc lão nghiên cứu thuốc.
Cố Lưu và bộ hạ cũ trở thành người thử thuốc của thần y, đồng đội lần lượt che t đi hoặc tự sát trong sự tra tấn vô nhân đạo, dần dần chỉ còn lại một mình Cố Lưu, hắn bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm không thấy ánh mặt trời, làm bạn với độc trùng xà thử.
Sống một ngày bằng một năm, Cố Lưu đã chịu đựng suốt bao năm. Mỗi khi thần y tưởng rằng hắn sẽ chết, định chôn hắn, chàng thiếu niên lại lặng lẽ vượt qua, dường như vì sống mà sống, cho dù sống không bằng chết cũng phải sống.
Cố Lưu kiên nhẫn nhiều năm như vậy, thăm dò cách bố trí trong phủ, lấy được sự tin tưởng của thần y, cuối cùng vẫn sống sót trốn ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, ngoài kia đã đổi khác, chiến loạn nổ ra khắp nơi, đâu đâu cũng bị tàn phá. Còn lão hoàng đế trong cung xa xôi mặc kệ chính sự, Tôn quý phi vẫn chưa ngồi lên vị trí hoàng hậu, An vương trời sinh là kẻ ăn chơi không thể phục chúng, các chư hầu dần dần có suy nghĩ gian dối, vội vàng quy hàng quan châu quận, dân chúng tiếp đó cũng không ngừng phản loạn.
Cố Lưu lôi kéo Diệp đại tướng quân dẫn một số võ tướng trước kia theo, trong thời buổi loạn lạc lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, mở rộng thế lực, từng bước từng bước gie t thẳng về kinh thành.
Tôn quý phi và An vương đều bị chính tay hắn bắn chết, hắn xách đầu của hai người tiến vào tẩm cung của Hoàng đế, thấy phụ hoàng từng cao lớn uy nghiêm co rúm lại thành một lão già gầy gò đang run rẩy viết chiếu thư thoái vị nhượng hiền.
Lão hoàng đế không hề phẫn nộ khi bị bức vua thoái vị, trái lại còn nhìn hắn đầy nhẹ nhõm: "Tốt! Tốt! Lưu nhi, không hổ là Lưu nhi của trẫm, dưới tình hình hỗn loạn, nhiều kẻ tranh giành quyền lực thì phải ra sức để bình định thiên hạ.”
Nhưng đợi đến khi Cố Lưu tiến lại gần, thấy rõ vết sẹo đáng sợ trên mặt hắn, mùi máu tanh hôi thối trên người và cả đôi mắt lạnh thấu xương như nước mùa xuân đã chết kia, lão hoàng đế đờ người.
"Sao con, sao con lại thành ra như vậy?" Ông giống như đang nói với chính mình hơn.
Khi Cố Lưu dẫn binh gie t vào hoàng cung, lão hoàng đế lại hạ lệnh rút quân phòng thủ, không hề phản kháng, ở trên long ỷ chờ hắn đến, sau đó cuối cùng Cố Lưu cũng biết được nguyên nhân.
Hóa ra trước đây mẹ của hắn không hề tự sát trong lãnh cung, cũng đúng thôi, một nữ tử có thể theo cha mặc giáp ra trận, nữ tử như thế, sao có thể gặp phải rắc rối là tự quyết đây?
Đó chỉ là tuyên bố với bên ngoài, thực ra Diệp hoàng hậu bị nhốt trong tiểu trạch ở ngoại ô kinh thành, không biết vì sao lão hoàng đế không nỡ giết bà, còn hay đến thăm bà.
Diệp hoàng hậu bị bẻ gãy đôi cánh, bị nhốt trong tiểu trạch ấy nhiều năm, sau đó Tôn quý phi biết được chuyện này, thường sai người đến tra tấn bà, khiến Diệp hoàng hậu đổ bệnh, lại ưu tư quá nặng, bệnh nhẹ dần thành bệnh nặng, cuối cùng bị bệnh mà che t trong tiểu trạch mãi chẳng thể thoát ra được kia.
Sau khi bà qua đời, lão hoàng đế dường như chợt tỉnh ngộ tình yêu dành cho bà, ấy mà cũng đột nhiên nhận ra sự ác độc của Tôn quý phi.
Ông bắt đầu hối hận, hối hận vì đã làm tổn thương người vợ từng dành trọn ánh mắt cho ông, khiến bà trong mấy năm cuối đời chỉ còn lại sự căm hận với ông. Ông đổ cái chết của Diệp hoàng hậu lên đầu Tôn quý phi, bắt đầu chán ghét bà ta, liên tục từ chối phong bà ta làm Hoàng hậu, phong An vương làm thái tử như đã hứa. Ông bắt đầu cảm thấy áy náy, tự chà đạp bản thân, không còn tâm trạng mà quản chính sự, suốt ngày sống mơ mơ màng màng trong cung điện mà Diệp hoàng hậu từng ở.
Sau đó tình hình thay đổi, Cố Lưu xách đầu ái phi và hoàng tử ném dưới chân ông, lão hoàng đế cũng không quan tâm, ông chủ động thoái vị, nói muốn hợp táng với thê tử đã mất trong hoàng lăng.
Lão hoàng đế còn đang nói nguyện vọng hợp táng, lại không để ý đến hốc mắt Cố Lưu đã đỏ hoe, sát khí bừng bừng.
Hoá ra trước đây Diệp hoàng hậu không hề tự sát trong lãnh cung, bà che t vì bệnh trong thâm trạch. Lúc bà bệnh mà chết, cũng là lúc Cố Lưu làm người thử thuốc chịu đủ kiểu tra tấn, lúc hắn sắp chạy thoát được.
Chỉ còn một chút nữa thôi, thì ra trước đây chỉ còn một chút nữa thôi là hắn đã có thể gặp được mẹ mình.
Chỉ cần hắn chạy nhanh hơn chút nữa, gie t về kinh thành nhanh hơn chút nữa, hắn đã có thể cứu được mẹ mình.
Cố Lưu cười nhạo, vung tay chặ t đầu cha ruột, tử trạng giống như hai người kia.
Sau đó quất cho cái xác nát bấy rồi ném xác ra ngoài cho chó ăn, Diệp hoàng hậu được dời chôn cất tại phần mộ tổ tiên Diệp gia.
Ngày ấy Cố Lưu gie t rất nhiều người, tắm máu cả kinh thành, lại thêm giết cha giết đệ, thủ đoạn tàn nhẫn, bất chấp hậu quả, cho dù hắn có chiếu thư thoái vị mà tiên đế để lại, danh chính ngôn thuận đăng cơ thì thanh danh bạo quân cũng khó mà có thể ngăn cản truyền ra bên ngoài được.
Vết thương ở chân trước đây của hắn đã sớm được chữa khỏi, nhưng vì chữa quá muộn mà để lại di chứng, khi trời lạnh luôn bộc phát những cơn đau dữ dội hết đợt này đến đợt khác.
Cố Lưu đúng là một tên bạo quân, coi mạng người như cỏ rác, nhất là khuôn mặt ghê sợ bị người ta ghét bỏ, hay là lúc vết thương cũ trên đùi đau âm ỉ, tâm trạng hắn không tốt, khiến hắn càng thêm tàn bạo khát máu.
Không ai nhận ra rằng, thật ra mỗi lần hắn nổi trận lôi đình điên cuồng gie t người, trạng thái của hắn có gì đó không ổn, giống như một con mãnh thú mất trí chỉ có giết chóc và thù địch.
Đó là do ảnh hưởng của tàn độc trong cơ thể hắn.
Cố Lưu bị coi là như một kẻ thử thuốc thử đủ loại thuốc, độc tính hoà vào nhau, khó có thể diệt tận gốc, phát tác bất cứ lúc nào, lúc nghiêm trọng thậm chí còn ảnh hưởng đến cả thần trí.
Bản thân Cố Lưu biết, nhưng hắn lại bỏ mặc mình.
Kẻ thù của hắn đã che t hết, người thân của hắn cũng đã chẳng còn, hắn giống như du hồn ở lại trên quãng đời này, không mục đích, cũng không có gì để buông bỏ.
Hắn biết quá mức tàn bạo sớm muộn gì cũng sẽ bị nghiệp quật, rõ ràng có hắn có thể giải quyết rất nhiều chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng hắn mặc kệ, hắn mặc cho bản thân tàn nhẫn hung ác, giết chóc. Vì hắn không hề thích thần dân của mình, cũng không hề thích bản thân.
Lúc rơi xuống vực sâu, kẻ hắn cứu hại hắn, kẻ cứu hắn cũng hại hắn, người người giẫm đạp hắn, hắn đã chứng kiến quá nhiều bản chất xấu xa của con người, người và vật đều khiến hắn chán ghét.
Lúc hắn ngồi ở tôn vị tối cao ở đời người, tay cầm ấn tỷ đế vương hô phong hoán vũ, mặc long bào mà nghệ nhân thêu cực kì tinh xảo.
Nhưng dung mạo của hắn đã bị hủy hoại, dưới long bào là một cơ thể đầy những vết sẹo, thân xác hắn đã bị dược độc ăn mòn như gỗ mục nát từ lâu, bên trong cũng đã nát vụn, rách nát.
Ai nấy đều sợ bạo quân, chẳng ai còn nhớ rằng trước đây hắn cũng là Thái tử điện hạ được mọi người yêu mến.
Đêm hôm đó, ta trở về từ Cần Chính điện, mơ thấy mình hồi còn nhỏ, còn có cả Cố Lưu và Thập Ngũ hồi trẻ.
Chàng thiếu niên đẩy con ngựa trắng nghịch ngợm đang nhai tóc hắn ra, dáng người cao lớn, ung dung hoà nhã, ánh mắt rũ xuống nhìn kẻ ăn mày chật vật đến đáng thương.
Hắn nói: "Đừng đánh nàng.”
Hắn còn nói: “Thập Ngũ, tìm giúp nàng.”
Sau đó, hắn lên xe, biến mất trong đám đông.
Thập Ngũ rất thích cười, thân thiết như một người huynh, hắn cười đáp lại người bạn: "Tất nhiên là sợ rồi, nên là ta phải chạy đây.”
Nói xong chạy biến đi xa, hai người đuổi theo sau, cũng biến mất trong dòng người.
Từ đó về sau, thế sự thay đổi, năm tháng dần trở nên tăm tối. Cố Lưu rạng rỡ loá mắt và Thập Ngũ sống sờ sờ ngày nào đều chẳng còn nữa.
Giống như lá rụng cuốn vào làn váy, chìm vào trong hồ nước dưới sự chứng kiến của ánh trăng chẳng còn thấy bóng dáng đâu.