Chương 15 - Trường Mệnh

15
Ông ta đặt tên cho có lệ, khi ấy ta vẫn chưa biết chữ, không hề biết rằng chữ “Thiêm” này có nghĩa là dư thừa.
(Thiêm: 添)
Còn Hi Hòa Nghiên là chữ mang ngụ ý tốt đẹp và chúc phúc.
Ta lấy thân phận thứ nữ Liễu gia ở phủ Nội vụ để đăng ký lại một lần nữa, được phong vị không cao không thấp, đổi sang cung điện không tốt cũng chẳng tệ.
Liễu Hi Nghiên tiến cung là quý phi có địa vị cao nhất, chân trước vừa dọn vào cung điện mới, chân sau đã triệu ta tới đó, đánh giá ta từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước sang sau, sau đó ra sức nhéo mặt ta cười mỉa mai:
“Ngươi là con gái mà nữ nhân kia sinh sao? Cha ta giấu hai mẹ con ta kỹ quá, bây giờ mới cho ta biết đấy.”
"Sinh ra đẹp đấy chứ, cho dù người ngoài có cố gắng lấy lòng cha ta thì cha cũng sẽ tuyên bố ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thấy ngươi rồi ta mới nhận ra danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của mình thật nực cười. Thế này thì xem ra, mẹ của ngươi, chắc chắn cũng là một con hồ ly tinh cực kỳ giỏi dụ dỗ người khác..."
Cơ thể Liễu Hi Nghiên yếu ớt, nhưng tính nết lại không hề yếu ớt chút nào, rất kiêu căng hống hách, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt ta, tạo ra những vết đỏ chói mắt.
Nàng ta lấy một cây trâm trên đầu ta ra dấu trên mặt ta: "Hồ ly tinh dụ dỗ người khác đều đáng che t cả. Khuôn mặt đẹp đến nhường này nên vạch nát đi.””
Trâm đâm vào mặt ta ra máu li ti.
Ta lặng lẽ nhìn nàng ta.
Trong tay áo ta giấu một thanh đao, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm nàng ta một nhát, tránh thoát rồi sau đó chạy trốn. Đó là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra để phản kháng.
Nhưng chạy trốn rồi, vậy sau đó thì sao? Chạy thoát khỏi cung điện tầng tầng lớp lớp này rồi sao? Mẹ ta còn đang nằm trong tay của Liễu Thanh Thạch.
Ta chưa từng phản kháng, trước sau gì cũng đều quá bình tĩnh, Liễu Hi Nghiên đột nhiên thấy mất hứng, ném cây trâm đi, chỉnh lại mái tóc buông xõa của mình: "Ngươi đi đi, ta......bổn cung mệt rồi.”
Ta đi ra ngoài, một nữ tử áo trắng thanh lệ đang đứng ngoài cửa thân thiết tới lại gần.
“Ôi. Sao còn có cả máu thế này, quá đáng thật.” Nàng cầm chiếc khăn áp lên vết máu trên má ta, cầm máu giúp ta, trong mắt tràn đầy sự thương tiếc.
Ta không biết nàng, chặn tay nàng rồi lùi lại hai bước.
Nàng dừng lại đôi chút, lúc này mới bắt đầu nhớ ra phải giới thiệu mình với ta.
Nàng nói nàng là thứ tỷ của ta, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta và Liễu Hi Nghiên, Liễu Tích Dung.
Hồi Liễu Thanh Thạch còn làm quan ở Lạc thành, trong phủ có một người thiếp sinh ra một cô con gái, sau đó ông cưới thê tử ở kinh thành, người thiếp trước đây bị đuổi đi chỉ giữ mỗi trưởng nữ ở lại, nhưng rất ít người biết đến sự tồn tại của nàng, lần này Liễu Thanh Thạch đưa nàng tiến cung cùng xem đó là của hồi môn của Liễu Hi Nghiên.
Liễu Hi Nghiên ngang ngược, hống hách đã quen thói, ở nhà Liễu Tích Dung cũng luôn bị nàng ta ức hiếp, thấy ta bị ăn hiếp chợt cảm thấy đồng cảnh ngộ nên đồng cảm, nhưng lại không dám đứng ra ngăn cản, chỉ đành đứng ở cửa thật lâu.
Liễu Tích Dung đưa ta tới sảnh phụ, cẩn thận nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương cho ta, dung mạo hoà nhã, khí chất dịu dàng, là dáng vẻ nên có của một tỷ tỷ.
Đây là thứ mà ta chưa từng cảm nhận, có lẽ nó gọi là cảm giác thân tình gì đó.
Ta sững sờ mặc cho nàng loay hoay, lúc Liễu Tích Dung tiễn ta ra cửa đã nhét một lọ thuốc trị thương vào trong tay ta, mỉm cười dịu dàng với ta:
“Từ nhỏ Nghiên nhi đã ương bướng, ta chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng cũng sẽ có một ngày ta cũng có thể có một muội muội ngoan ngoãn, sau này hai chúng ta nương tựa vào nhau, cũng coi như là chiếu cố nhau trong cái thâm cung này. Đây là thuốc trị thương thượng hạng mà ta vẫn không nỡ dùng, muội cứ cầm lấy mà dùng hết đi, không cần phải tiết kiệm, mặt của cô nương là quan trọng nhất đấy.”
“Nghiên nhi muội ấy......là người như vậy, sau này muội cố gắng tránh xa muội ấy ra.” Nói tới đây, nụ cười tươi vui của Liễu Tích Dung biến thành cười khổ, trông cực kì chua xót.
Ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trở về cung điện của mình dưới ánh mắt đưa tiễn của tỷ ấy.
Đi ngang qua ngự thiện phòng, ta phát hiện ra một con thỏ xám xấu xí ở trong góc.
Nó nằm cuộn tròn cạnh ngòi lạch ở chân tường, màu lông xám trắng, một cái tai bị thủng một lỗ lớn, chòm râu khẽ rung theo hơi thở.
Chạy ra từ trong ngự thiện phòng lại là một con thỏ cực kỳ bình thường không thể gie t thịt.
Chỉ là đôi mắt đen tuyền ấy cẩn thận nhìn sang, bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy rất đáng thương.
Ta bế nó lên cho nó ăn.
Khi còn sống trên núi, từ nhỏ ta đã quen với việc nuôi các loại gia súc để bán lấy tiền, nuôi thỏ chẳng qua cũng chỉ là chuyện tiện tay.
Cả viện cung thất này, chủ điện vẫn chưa có chủ phi vào ở, chỉ có một phi tần ở thiên điện đối diện, nàng là con gái của Trung Dũng Hầu phủ, trong ấn tượng thì rất lầm lì, không thích tiếp xúc với những người khác, ta và nàng ta chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc.
Cho đến một hôm nọ ta đẩy cửa sổ ra, thấy nàng đang nhìn con thỏ nhỏ của ta say sưa ăn cỏ, say sưa quan sát suốt một hai canh giờ.
Bị phát hiện, nàng không hề lúng túng, lần đầu tiên chào hỏi ta, thế là hai ta bắt đầu trở nên thân thiết một cách khó hiểu.
Nàng tên là Vệ Khinh Vũ, con gái nhà võ tướng, nhưng nàng lại rất giỏi làm điểm tâm, điểm trừ duy nhất là cho quá nhiều đường, ngán che t người. Trải qua một thời gian dài, cung nữ, thái giám ở trong viện vừa hay tin nàng lại mày mò làm điểm tâm trong bếp là ào ào tìm lý do né tránh, trốn không thoát thì giả bộ ăn vài miếng rồi lén vứt đi.
Chỉ có ta là không kén chọn, nàng làm cái gì thì ta ăn cái đó, chưa bao giờ lãng phí thức ăn.
Vệ Khinh Vũ cảm động nói muốn kết bái làm tỷ muội tốt khác cha khác mẹ với ta.
Khi Liễu Tích Dung tới nghe được câu này, bảo nàng cứ nằm mơ đi, nói Liễu Thiêm đã có tỷ muội ruột rồi.
Sau đó hai người họ sẽ cãi nhau móc mỉa nhau.
Mỗi ngày ta đều cắt cỏ cho thỏ ăn, thêu khăn cho Liễu Tích Dung và Vệ Khinh Vũ, ngày tháng trôi qua thật đơn điệu cứ lặp đi lặp lại hoài, nhưng lại cũng có sự an nhàn khó có được.
Mẫu thân ở tướng phủ, rất lâu cung nữ theo ta mới báo bình an một lần.
Ta cố ý tránh Liễu Hi Nghiên, muội ta cũng không tới gây rắc rối cho ta.
Nghe nói bạo quân đi Tây tuần xa xôi, nên cũng đã lâu lắm rồi ta chưa gặp lại hắn.