Chương 14 - Trường Mệnh
14
Ta đờ đẫn quỳ một bên nhìn chòng chọc xuống đất, như thể chính cha ruột đang hô đánh hô giết ngay giữa đại sảnh, kêu người gây ra tội ác đáng bị trừng phạt là ta, mà cứ như không màng sống chết của mình vậy.
Liễu Thanh Thạch nói một tràng nhìn như đang thỉnh tội nhưng thực chất là đang cố thoái thác, còn bạo quân ngồi trên kia từ đầu đến cuối vẫn luôn thờ ơ, thong thả uống rượu trong chén, không biết là có đang nghe không.
Cho đến khi Liễu Thanh Thạch nói vì nước quên nhà, muốn đích thân dạy dỗ ta, hắn mới nhấc mi lên, ném chén lưu ly có giá trị liên thành trong tay rơi xuống vỡ trước mặt ông, ngưng hành động của ông ta lại.
Giọng điệu của bạo quân mệt mỏi, như là thuận miệng hỏi:
“Vượt quá chức phận?”
Lời này thật sự rất nặng, không có ai làm Hoàng đế mà muốn nhìn thấy thần tử không hỏi ý kiến mình mà muốn làm việc thay mình.
Liễu Thanh Thạch bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, dập đầu liên tục: "Vi thần không dám.”
Hình như hôm nay bạo quân không có tâm trạng gie t người thấy máu, tính tình hắn vốn đã thất thường, khiến người khác không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, hôm nay cũng vậy. Hắn nói: "Trong vòng ba ngày, ta muốn thấy đích nữ của ngươi xuất hiện trong cung.”
Hắn phất tay bảo mọi người lui xuống.
Không nói phải xử lí ta thế nào, vậy chính là xử lý thế nào cũng được.
Thật lâu sau, thái giám cạnh hắn đi ra: "Liễu đại nhân, thân là tướng một nước, càng vất vả công lao càng lớn, hôm nay bệ hạ không truy cứu chuyện này, vẫn mong sau này đại nhân hãy thật tỉnh táo, chớ có tái phạm.”
“Ngoài ra, cô nương này, nếu đã tiến cung rồi, vậy hãy cho cô nương này một thân phận đi.”
Thay xà đổi cột, phạm tội khi quân, vậy mà cứ trôi qua chóng vánh qua loa như vậy, không có ai bị trách phạt cả.
Ai không biết còn tưởng rằng đương kim Hoàng thượng là người hiền hoà đến cỡ nào chứ.
Nhưng đây chính là điểm mà văn võ cả triều đều thấp thỏm không yên, cả ngày run rẩy lo sợ, lúc hắn vung kiếm chém đầu người khác bỏ qua lễ pháp, trong người hắn thấy mệt mỏi đến tội khi quân cũng làm qua loa sơ sài bỏ qua lễ pháp như thế, không có cái gì là có thể trói buộc được hắn, sự nguy hiểm của hắn là không có trật tự lại hỗn loạn.
Không ai biết ông ta đang nghĩ gì, đến cả con cáo già như Liễu Thanh Thạch cũng không đoán ra được dụng ý của hắn, chỉ có thể cứ vậy mà làm theo.
Ông ta đặt bút lông xuống nhìn ta: "Từ nay về sau gọi ngươi là Liễu Thiêm đi.”
Từ nay về sau không cần phải dùng danh tính của kẻ khác nữa.
15
Ta đờ đẫn quỳ một bên nhìn chòng chọc xuống đất, như thể chính cha ruột đang hô đánh hô giết ngay giữa đại sảnh, kêu người gây ra tội ác đáng bị trừng phạt là ta, mà cứ như không màng sống chết của mình vậy.
Liễu Thanh Thạch nói một tràng nhìn như đang thỉnh tội nhưng thực chất là đang cố thoái thác, còn bạo quân ngồi trên kia từ đầu đến cuối vẫn luôn thờ ơ, thong thả uống rượu trong chén, không biết là có đang nghe không.
Cho đến khi Liễu Thanh Thạch nói vì nước quên nhà, muốn đích thân dạy dỗ ta, hắn mới nhấc mi lên, ném chén lưu ly có giá trị liên thành trong tay rơi xuống vỡ trước mặt ông, ngưng hành động của ông ta lại.
Giọng điệu của bạo quân mệt mỏi, như là thuận miệng hỏi:
“Vượt quá chức phận?”
Lời này thật sự rất nặng, không có ai làm Hoàng đế mà muốn nhìn thấy thần tử không hỏi ý kiến mình mà muốn làm việc thay mình.
Liễu Thanh Thạch bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, dập đầu liên tục: "Vi thần không dám.”
Hình như hôm nay bạo quân không có tâm trạng gie t người thấy máu, tính tình hắn vốn đã thất thường, khiến người khác không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, hôm nay cũng vậy. Hắn nói: "Trong vòng ba ngày, ta muốn thấy đích nữ của ngươi xuất hiện trong cung.”
Hắn phất tay bảo mọi người lui xuống.
Không nói phải xử lí ta thế nào, vậy chính là xử lý thế nào cũng được.
Thật lâu sau, thái giám cạnh hắn đi ra: "Liễu đại nhân, thân là tướng một nước, càng vất vả công lao càng lớn, hôm nay bệ hạ không truy cứu chuyện này, vẫn mong sau này đại nhân hãy thật tỉnh táo, chớ có tái phạm.”
“Ngoài ra, cô nương này, nếu đã tiến cung rồi, vậy hãy cho cô nương này một thân phận đi.”
Thay xà đổi cột, phạm tội khi quân, vậy mà cứ trôi qua chóng vánh qua loa như vậy, không có ai bị trách phạt cả.
Ai không biết còn tưởng rằng đương kim Hoàng thượng là người hiền hoà đến cỡ nào chứ.
Nhưng đây chính là điểm mà văn võ cả triều đều thấp thỏm không yên, cả ngày run rẩy lo sợ, lúc hắn vung kiếm chém đầu người khác bỏ qua lễ pháp, trong người hắn thấy mệt mỏi đến tội khi quân cũng làm qua loa sơ sài bỏ qua lễ pháp như thế, không có cái gì là có thể trói buộc được hắn, sự nguy hiểm của hắn là không có trật tự lại hỗn loạn.
Không ai biết ông ta đang nghĩ gì, đến cả con cáo già như Liễu Thanh Thạch cũng không đoán ra được dụng ý của hắn, chỉ có thể cứ vậy mà làm theo.
Ông ta đặt bút lông xuống nhìn ta: "Từ nay về sau gọi ngươi là Liễu Thiêm đi.”
Từ nay về sau không cần phải dùng danh tính của kẻ khác nữa.
15