Chương 13 - Trường Mệnh
13
“Nói dối.”
Lúc Liễu Thanh Thạch chạy tới, giả vờ giả vịt chịu đòn nhận tội.
Đúng là đồ đạo đức giả.
Làm ta nhớ đến lần đầu tiên ta nhìn thấy người cha ruột này cách đây nửa tháng trước, ông ta trưng ra vẻ mặt từ ái mỉm cười, cũng ra vẻ giả dối như vậy, nói muốn đón ta và mẹ về nhà.
Năm nay là năm Gia Hoà nguyên niên, tình hình ở kinh thành xa xôi có sự thay đổi nhưng trong sơn thôn nhỏ vẫn cứ yên tĩnh bình yên như vậy.
Đây là năm thứ mười tám ta và mẹ sống nương tựa vào nhau ở sâu trong núi, ta lén mẹ học thêu thùa, học dáng vẻ của bà khi thêu đồ cho hiệu vải, đem đồ thêu đi đổi lấy tiền với mẹ. Ta gạt bà ấy dành dụm tiền suốt bấy lâu, mua những chiếc bánh gạo thơm ngào ngạt ở góc phố kia, vui mừng phấn khởi mang về muốn tạo bất ngờ cho mẹ.
Vừa về đến nhà lại không thấy mẹ đâu.
Cạnh chiếc bàn cũ nát ở trong nhà, một người đàn ông mặc cẩm y hào hoa phú quý, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt hiền từ: "Biết bản quan không?"
Ta cảnh giác nhìn ông ta, không đáp lại.
Người đàn ông đó cũng không tức giận, nói tiếp: "Bổn quan là cha của ngươi, là Tể tướng đương triều, tới đây đón con và mẹ con về kinh thành.”
Tất nhiên ta biết ông ta chính là người cha ruột chưa bao giờ gặp mặt của ta, vừa liếc cái đã biết, dù sao thì mặt mũi ta đúng là có phần giống với ông ta. Nhưng ta không quan tâm ông ta là ai, tới để làm gì.
Ta chỉ quan tâm: "Mẹ ta đâu?"
Ông ta lảng tránh không trả lời, đích thân sai người mang đến rất nhiều vàng bạc châu báu, nói là quà gặp mặt cho ta, vừa nói vừa muốn đưa ta rời khỏi đây: "Lạc Thành quá xa, đường vào kinh tốn rất nhiều thời gian nên không thể để chậm trễ được, đêm nay lên đường trở về thôi.”
Một thôn nữ nghèo khó lớn lên ở một sơn thôn nhỏ chợt phát hiện ra mình lại là con gái của quan lớn quý tộc, cha đẻ chẳng những từ ái dịu dàng, vừa gặp nhau đã tặng nhiều lễ vật trân quý như vậy, chắc là vui mừng hào hứng lắm đây, nào có lý do gì để từ chối?
Nhưng cô thôn nữ nghèo khó kia lại cứ là ta, ta không thức thời, dầu muối cũng không vô vừa bướng bỉnh lại vừa cố chấp.
Ta chỉ lo lắng cho an nguy của mẹ ta, không hề muốn vô duyên vô cớ lại rời đi với một người xa lạ.
Cuối cùng người đàn ông cũng mất kiên nhẫn, xé bỏ lớp mặt nạ giả dối hòa ái dễ gần xuống, vẻ mặt lạnh lùng vừa giận dữ vừa đe dọa: "Mẹ ngươi đang trên đường đến kinh thành, còn muốn thấy bà ta bình an thì ngoan ngoãn nghe lời chút đi.”
Ông ta sai người cưỡng chế đưa ta đi.
Một đám người làm cho căn phòng nhỏ của chúng ta lung tung beng cả lên, những chiếc bánh gạo mà ta dành dụm tiền bấy lâu nay mới mua được bị ném xuống đất, không biết kẻ nào đã giẫm lên, những chiếc bánh ngọt trắng như tuyết dính đầy đất bị kẻ khác ghét bỏ đá văng đi.
Bọn chúng đều là quý nhân từ kinh thành, trong mắt chỉ có rương vàng bạc châu báu mới đáng giá mới quý trọng, sẽ chẳng ai để ý đến gian nhà cũ kỹ dột nát này hay những chiếc bánh ngọt xấu xí rẻ tiền kia mà bấy lâu nay ta mới nỡ bỏ tiền ra mua một lần.
Đích xác là ta đã gặp được mẹ ở Liễu tướng phủ ở kinh thành, Liễu Thanh Thạch chỉ để cho ta nhìn từ xa rồi đẩy ta đi. Ông ta sắp xếp chỗ ở cho ta trong thâm viện chẳng gặp được mấy người.
Nhưng chỉ đôi ba câu của hạ nhân, ta cũng dần dần chắp vá lại được tình cảnh của mình.
Năm đó Liễu Thanh Thạch ném mẹ ta vào túp lều tranh trong rừng sâu núi thẳm tự sinh tự diệt sang nơi khác nhậm chức, sau đó đỗ khoa khảo, thăng quan tiến chức trở thành Trạng nguyên cao trung, lại cưới quý nữ thế gia, con đường làm quan thông thuận, rất nhanh ngồi lên vị trí Tể tướng.
Liễu Thanh Thạch là hiền thần nổi tiếng khắp gần xa.
Bách tính, quan lại triều đình, tiên đế đều khen ngợi ông ta tài đức vẹn toàn, quan tâm chăm lo cho bách tính.
Còn khen ông ta là trượng phu tốt trăm năm khó gặp một lần, là một người cha tốt.
Trong một lần đi tảo mộ vào tiết thanh minh, ông ta đã gặp vị phu nhân của bây giờ, tài tử giai nhân đề thơ gặp gỡ, nhất kiến chung tình với nhau, trở thành một khúc giai thoại trong kinh thành.
Về sau Liễu Thanh Thạch cầu cưới vị quý nữ kia, hơn nữa kiên quyết trước sau gì cũng không nạp thiếp, chỉ toàn tâm toàn ý với phu nhân. Sau đó phu nhân ông ta ngoài ý muốn rơi xuống nước khi đang mang thai, sinh non ra đứa con gái, cơ thể suy yếu, từ nay về sau không thể sinh con được nữa. Ông ta vẫn không bao giờ rời bỏ phu nhân, sủng ái, cưng chiều vị phu nhân duy nhất và đích nữ vạn phần, đến nỗi mà ai ai cũng biết.
Ai nấy cũng đều khen ngợi Liễu tướng một lòng si tình, ai cũng đều cực kỳ hâm mộ Liễu phu nhân đã gặp được một lang quân tốt.
Về sau quyền thế thay đổi, bạo quân kế vị, Hộ bộ mở cuộc tuyển tú nữ, đích nữ nhà Thừa tướng thân phận tôn quý, đương nhiên cũng trong danh sách đăng ký.
Đích nữ đó tên là Liễu Hi Nghiên.
Liễu Thanh Thạch suốt đêm chạy tới Lạc Thành xa xôi, trói mẫu thân của ta đi, uy hiếp để kìm chân ta lại, để ta thay muội ta tiến cung.
Liễu Hi Nghiên sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt bệnh tật triền miên, hầu như thời gian toàn dưỡng bệnh ở thôn trang vùng ngoại ô, người từng gặp nàng ta cũng không nhiều lắm, chúng ta lại hơi giống nhau, muốn thay xà đổi cột lừa gạt để qua cửa là chuyện không thể đơn giản hơn.
Tân đế hung ác tàn bạo, khắp hoàng cung nguy hiểm trùng trùng, Liễu Thanh Thạch không nỡ để đích nữ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn của ông ta phải chịu khổ, thế nên mới sực nhớ tới ta.
Nhìn đi. Không phải là ông ta không biết rõ sự tồn tại của ta, chỉ là ông ta đang đợi đến khi ta có giá trị lợi dụng thì mới nhớ tới ta.
Nhưng ông ta tính hàng ngàn hàng vạn lần cũng không ngờ được rằng, tất cả mọi người đều bị ông ta lừa, nhưng tân đế vừa thấy ta lần đầu tiên đã vạch trần mưu đồ do ông ta bày ra.
Đây là tội khi quân.
Liễu Thanh Thạch nhận sai quỳ xuống trước điện thỉnh tội: "Là vi thần hồ đồ!"
“Đúng là trách vi thần không dạy dỗ đứa con gái bất hiếu này cho đàng hoàng. Con bé là đứa trẻ mà vi thần nhặt được ở ven đường, trông đáng thương quá nên nhận làm dưỡng nữ. Nào ngờ, đứa trẻ này ham vinh hoa phú quý, tự tiện lấy bảng tên của Nghiên nhi đi, còn đánh Nghiên nhi ngất xỉu, giả làm con bé đi tuyển tú. Mà dạo gần đây vi thần bận rộn công vụ quá, lơ là chuyện của con gái, ấy thế mà đợi đến khi bệ hạ vạch trần nó rồi thần mới biết chuyện này.”
“Tội của nữ nhân này quá lớn, theo tội đáng phải bị trừng phạt, xin bệ hạ minh giám.”
Liễu Thanh Thạch đổ hết tội lên đầu ta, còn mình thì phủi đi sạch sẽ.
Bên hông ông ta đeo một chiếc túi gấm tinh xảo, rõ ràng là cái túi do mẹ ta thêu.
Ông ta đang cảnh cáo ta….
Mạng sống của mẹ ta đang nằm trong tay ông ta, ta phải nghe lời ông ta.
Giống cái ngày mà ông ta đưa ta tiến cung, ông bẻ một cành dương liễu trong viện đưa cho mẹ ta, nói ta phải nghe lời cung nữ bên mình. Đó là tai mắt mà ông ta sắp xếp để theo dõi ta.
“Nói dối.”
Lúc Liễu Thanh Thạch chạy tới, giả vờ giả vịt chịu đòn nhận tội.
Đúng là đồ đạo đức giả.
Làm ta nhớ đến lần đầu tiên ta nhìn thấy người cha ruột này cách đây nửa tháng trước, ông ta trưng ra vẻ mặt từ ái mỉm cười, cũng ra vẻ giả dối như vậy, nói muốn đón ta và mẹ về nhà.
Năm nay là năm Gia Hoà nguyên niên, tình hình ở kinh thành xa xôi có sự thay đổi nhưng trong sơn thôn nhỏ vẫn cứ yên tĩnh bình yên như vậy.
Đây là năm thứ mười tám ta và mẹ sống nương tựa vào nhau ở sâu trong núi, ta lén mẹ học thêu thùa, học dáng vẻ của bà khi thêu đồ cho hiệu vải, đem đồ thêu đi đổi lấy tiền với mẹ. Ta gạt bà ấy dành dụm tiền suốt bấy lâu, mua những chiếc bánh gạo thơm ngào ngạt ở góc phố kia, vui mừng phấn khởi mang về muốn tạo bất ngờ cho mẹ.
Vừa về đến nhà lại không thấy mẹ đâu.
Cạnh chiếc bàn cũ nát ở trong nhà, một người đàn ông mặc cẩm y hào hoa phú quý, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt hiền từ: "Biết bản quan không?"
Ta cảnh giác nhìn ông ta, không đáp lại.
Người đàn ông đó cũng không tức giận, nói tiếp: "Bổn quan là cha của ngươi, là Tể tướng đương triều, tới đây đón con và mẹ con về kinh thành.”
Tất nhiên ta biết ông ta chính là người cha ruột chưa bao giờ gặp mặt của ta, vừa liếc cái đã biết, dù sao thì mặt mũi ta đúng là có phần giống với ông ta. Nhưng ta không quan tâm ông ta là ai, tới để làm gì.
Ta chỉ quan tâm: "Mẹ ta đâu?"
Ông ta lảng tránh không trả lời, đích thân sai người mang đến rất nhiều vàng bạc châu báu, nói là quà gặp mặt cho ta, vừa nói vừa muốn đưa ta rời khỏi đây: "Lạc Thành quá xa, đường vào kinh tốn rất nhiều thời gian nên không thể để chậm trễ được, đêm nay lên đường trở về thôi.”
Một thôn nữ nghèo khó lớn lên ở một sơn thôn nhỏ chợt phát hiện ra mình lại là con gái của quan lớn quý tộc, cha đẻ chẳng những từ ái dịu dàng, vừa gặp nhau đã tặng nhiều lễ vật trân quý như vậy, chắc là vui mừng hào hứng lắm đây, nào có lý do gì để từ chối?
Nhưng cô thôn nữ nghèo khó kia lại cứ là ta, ta không thức thời, dầu muối cũng không vô vừa bướng bỉnh lại vừa cố chấp.
Ta chỉ lo lắng cho an nguy của mẹ ta, không hề muốn vô duyên vô cớ lại rời đi với một người xa lạ.
Cuối cùng người đàn ông cũng mất kiên nhẫn, xé bỏ lớp mặt nạ giả dối hòa ái dễ gần xuống, vẻ mặt lạnh lùng vừa giận dữ vừa đe dọa: "Mẹ ngươi đang trên đường đến kinh thành, còn muốn thấy bà ta bình an thì ngoan ngoãn nghe lời chút đi.”
Ông ta sai người cưỡng chế đưa ta đi.
Một đám người làm cho căn phòng nhỏ của chúng ta lung tung beng cả lên, những chiếc bánh gạo mà ta dành dụm tiền bấy lâu nay mới mua được bị ném xuống đất, không biết kẻ nào đã giẫm lên, những chiếc bánh ngọt trắng như tuyết dính đầy đất bị kẻ khác ghét bỏ đá văng đi.
Bọn chúng đều là quý nhân từ kinh thành, trong mắt chỉ có rương vàng bạc châu báu mới đáng giá mới quý trọng, sẽ chẳng ai để ý đến gian nhà cũ kỹ dột nát này hay những chiếc bánh ngọt xấu xí rẻ tiền kia mà bấy lâu nay ta mới nỡ bỏ tiền ra mua một lần.
Đích xác là ta đã gặp được mẹ ở Liễu tướng phủ ở kinh thành, Liễu Thanh Thạch chỉ để cho ta nhìn từ xa rồi đẩy ta đi. Ông ta sắp xếp chỗ ở cho ta trong thâm viện chẳng gặp được mấy người.
Nhưng chỉ đôi ba câu của hạ nhân, ta cũng dần dần chắp vá lại được tình cảnh của mình.
Năm đó Liễu Thanh Thạch ném mẹ ta vào túp lều tranh trong rừng sâu núi thẳm tự sinh tự diệt sang nơi khác nhậm chức, sau đó đỗ khoa khảo, thăng quan tiến chức trở thành Trạng nguyên cao trung, lại cưới quý nữ thế gia, con đường làm quan thông thuận, rất nhanh ngồi lên vị trí Tể tướng.
Liễu Thanh Thạch là hiền thần nổi tiếng khắp gần xa.
Bách tính, quan lại triều đình, tiên đế đều khen ngợi ông ta tài đức vẹn toàn, quan tâm chăm lo cho bách tính.
Còn khen ông ta là trượng phu tốt trăm năm khó gặp một lần, là một người cha tốt.
Trong một lần đi tảo mộ vào tiết thanh minh, ông ta đã gặp vị phu nhân của bây giờ, tài tử giai nhân đề thơ gặp gỡ, nhất kiến chung tình với nhau, trở thành một khúc giai thoại trong kinh thành.
Về sau Liễu Thanh Thạch cầu cưới vị quý nữ kia, hơn nữa kiên quyết trước sau gì cũng không nạp thiếp, chỉ toàn tâm toàn ý với phu nhân. Sau đó phu nhân ông ta ngoài ý muốn rơi xuống nước khi đang mang thai, sinh non ra đứa con gái, cơ thể suy yếu, từ nay về sau không thể sinh con được nữa. Ông ta vẫn không bao giờ rời bỏ phu nhân, sủng ái, cưng chiều vị phu nhân duy nhất và đích nữ vạn phần, đến nỗi mà ai ai cũng biết.
Ai nấy cũng đều khen ngợi Liễu tướng một lòng si tình, ai cũng đều cực kỳ hâm mộ Liễu phu nhân đã gặp được một lang quân tốt.
Về sau quyền thế thay đổi, bạo quân kế vị, Hộ bộ mở cuộc tuyển tú nữ, đích nữ nhà Thừa tướng thân phận tôn quý, đương nhiên cũng trong danh sách đăng ký.
Đích nữ đó tên là Liễu Hi Nghiên.
Liễu Thanh Thạch suốt đêm chạy tới Lạc Thành xa xôi, trói mẫu thân của ta đi, uy hiếp để kìm chân ta lại, để ta thay muội ta tiến cung.
Liễu Hi Nghiên sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt bệnh tật triền miên, hầu như thời gian toàn dưỡng bệnh ở thôn trang vùng ngoại ô, người từng gặp nàng ta cũng không nhiều lắm, chúng ta lại hơi giống nhau, muốn thay xà đổi cột lừa gạt để qua cửa là chuyện không thể đơn giản hơn.
Tân đế hung ác tàn bạo, khắp hoàng cung nguy hiểm trùng trùng, Liễu Thanh Thạch không nỡ để đích nữ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn của ông ta phải chịu khổ, thế nên mới sực nhớ tới ta.
Nhìn đi. Không phải là ông ta không biết rõ sự tồn tại của ta, chỉ là ông ta đang đợi đến khi ta có giá trị lợi dụng thì mới nhớ tới ta.
Nhưng ông ta tính hàng ngàn hàng vạn lần cũng không ngờ được rằng, tất cả mọi người đều bị ông ta lừa, nhưng tân đế vừa thấy ta lần đầu tiên đã vạch trần mưu đồ do ông ta bày ra.
Đây là tội khi quân.
Liễu Thanh Thạch nhận sai quỳ xuống trước điện thỉnh tội: "Là vi thần hồ đồ!"
“Đúng là trách vi thần không dạy dỗ đứa con gái bất hiếu này cho đàng hoàng. Con bé là đứa trẻ mà vi thần nhặt được ở ven đường, trông đáng thương quá nên nhận làm dưỡng nữ. Nào ngờ, đứa trẻ này ham vinh hoa phú quý, tự tiện lấy bảng tên của Nghiên nhi đi, còn đánh Nghiên nhi ngất xỉu, giả làm con bé đi tuyển tú. Mà dạo gần đây vi thần bận rộn công vụ quá, lơ là chuyện của con gái, ấy thế mà đợi đến khi bệ hạ vạch trần nó rồi thần mới biết chuyện này.”
“Tội của nữ nhân này quá lớn, theo tội đáng phải bị trừng phạt, xin bệ hạ minh giám.”
Liễu Thanh Thạch đổ hết tội lên đầu ta, còn mình thì phủi đi sạch sẽ.
Bên hông ông ta đeo một chiếc túi gấm tinh xảo, rõ ràng là cái túi do mẹ ta thêu.
Ông ta đang cảnh cáo ta….
Mạng sống của mẹ ta đang nằm trong tay ông ta, ta phải nghe lời ông ta.
Giống cái ngày mà ông ta đưa ta tiến cung, ông bẻ một cành dương liễu trong viện đưa cho mẹ ta, nói ta phải nghe lời cung nữ bên mình. Đó là tai mắt mà ông ta sắp xếp để theo dõi ta.