Chương 12 - Trường Mệnh

12
Ở kiếp trước, lần thứ hai ta nhìn thấy Cố Lưu là ở hoàng cung.
Cách xa ngàn dặm, trong hoàng cung cao rộng xa hoa.
Ta đang mặc một bộ đồ gấm vóc lụa là mà cả đời này ta cũng chưa từng được mặc, tóc búi đầy tinh xảo, lấy trâm ngọc và vàng bạc làm trang sức, vải vóc quá mềm mại khiến ta không thể quen được ngay, hơi cứng ngắc co rụt người lại trong đám đông.
Mùa xuân ấm áp chan hòa, nhóm cung phi mới tiến cung hẹn nhau đi thưởng hoa, cung tỳ theo ta thay ta nhận lời mời, hy vọng ta hãy chung sống trò chuyện với các nàng nhiều hơn để thiết lập quan hệ.
Ta bị ép đi dạo với các nàng ấy trong ngự hoa viên, thấy các nàng ấy ngâm thơ trước một đóa hoa, hay là trước một ngọn cỏ, giãi bày tâm trạng khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật đã thay đổi.
Ta không chen nổi vào một câu, tự thấy mình thật lạc quẻ, theo bản năng đứng ở rìa đám người.
Thái giám bỗng nhiên đến báo, nói rằng bệ hạ giá lâm.
Một đám người tức khắc câm như hến, quỳ xuống bên đường nhường đường cho bệ hạ, trong làn gió ấm lại tràn ngập không khí căng thẳng rét lạnh, thậm chí có phi tử nhát gan bắt đầu run lên bần bật.
Chẳng trách các nàng lại sợ hãi như thế, đến cả ta lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi xa xôi hẻo lánh như vậy cũng đã từng nghe đến sự hung ác tàn bạo của tân đế.
Khi ấy ta không hề biết rằng chàng thiếu niên mặc bạch y từng có duyên gặp một lần trước đây đã cho ta một chiếc bánh bao là ai, tất nhiên ta sẽ không liên tưởng hắn và bạo quân tiếng xấu đồn xa hàng ngàn dặm này với nhau.
Ta chỉ nghe nói, bạo quân từng là thái tử bị phế truất, bị đày đến biên thành, sau đó lại gie t thẳng về kinh thành, gie t cha giết đệ, leo lên đế vị.
Ta nghe nói, bạo quân mặt xanh, răng nanh nhìn như ác quỷ, có thể khiến trẻ nhỏ ngừng khóc giữa đêm, hơn nữa tính tình lại thất thường, gie t người thành tính, hung tàn ngang ngược, trên dưới triều đình, trong ngoài hoàng cung, ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ.
Nghe đâu hai ngày trước bạo quân vừa mới gie t một cung phi, chỉ vì người nọ muốn nịnh nọt tranh sủng, mặc hồng y đợi ở con đường mà hắn phải đi qua nhẹ nhàng nhảy một điệu.
Bạo quân thấy chướng mắt, rút kiếm ra đâm che t người ngay tại chỗ.
Sau đó lấy máu của mỹ nhân yêu kiều tưới cho hoa hải đường đỏ sẫm bên cạnh, nói vậy thuận mắt hơn nhiều.
Trong hoàng cung không ai là không thấy bất an, chẳng ai dám nghĩ tới mấy trò xảo quyệt gì nữa.
Bạo quân không gần nữ sắc, hầu hết phi tử trong cung đều là mỹ nhân do hạ thần đưa đến để lấy lòng, hoặc là các tiểu thư khuê các của hộ bộ dựa vào việc tổ chức tuyển tú. Trong mắt hắn, đó chỉ là thủ đoạn dùng để cân bằng quyền lực thế gia đại thần mà thôi, hắn chẳng mảy may để tâm, không đến trước mặt hắn khiến hắn chướng tai gai mắt thì hắn chẳng bao giờ nghĩ ra, còn đã đến trước mặt hắn khiến hắn chướng mắt thì kết cục sẽ giống như mỹ nhân mấy hôm trước kia.
Trên đường đụng phải bạo quân, một đám tân phi quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, khoé mắt ta thoáng thấy áo bào đen tuyền lướt qua trước mắt, trong lúc đi nhanh hoa văn mạ vàng cũng phập phồng theo.
Đột nhiên phía sau có kẻ xô ta lao về phía trước.
Ta ngã xuống ngay giữa đường, ngay dưới chân bạo quân.
Hắn dừng bước.
Mọi người ở đó đều nhìn ta, kinh ngạc, đồng tình, hả hê... Muôn kiểu ánh mắt đặt trên người ta, không khí trong nháy mắt dường như đã dừng lại.
Trong hậu cung của bạo quân không có chuyện cung đấu tranh sủng, ta không biết là kẻ nào, vì sao lại muốn hại ta.
Vết máu của mỹ nhân đó mấy ngày trước vẫn còn đọng lại mùi tanh trong kẽ nứt gạch xanh, tất nhiên là ta sợ hãi, luống cuống, nhưng vẻ mặt ta vẫn bình tĩnh như cũ, theo bộ hắc bào có hoa văn rồng vàng sậm nhìn thấy dung mạo của bạo quân mà người người sợ hãi kia.
Lời đồn cũng chẳng sai, trên khuôn mặt của hắn đầy những vết rỗ và những vết sẹo khủng khiếp, giống như ác quỷ, khiến người ta thấy buồn nôn.
Dưới vết sẹo là khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt u ám. Cả người mang đến cảm giác áp bức, thoang thoảng mùi máu tươi.
Hắn cũng nhìn chằm chằm ta.
Phi tử ở bên cạnh được nuông chiều từ bé bị dọa khóc, bạo quân quay lại nhìn, vẻ mặt vô cảm, nhẹ nhàng ra lệnh:
“Chém.”
Giữa tiếng la hét đầy hoảng sợ và cầu xin tha thứ của nữ nhân cùng với tiếng va chạm của áo giáp khi thị vệ đi đi lại lại, bạo quân rũ mắt xuống nhìn ta: "Tên gì?"
Ta cẩn thận đáp: "Thần thiếp là Liễu Hi Nghiên.”
Bàn tay lạnh như băng của hắn nâng cằm ta lên, hắn nhìn vào mắt ta, giọng điệu mang theo chút mỉa mai.