Chương 11 - Trường Mệnh

11
Để quay lại đường cũ phải đi qua cổng thành, vì không để lại dấu vết, ta đi đường vòng rất xa, leo qua mấy ngọn núi lớn để về nhà, trên đường về bị ngã bị đá rơi đè trúng chân.

Tảng đá đè nặng lên chân ta, chân ta bắt đầu rỉ máu, nhưng ta không hề quan tâm chân mình đau đớn mà lật tấm ngọc bài lên xem, thấy nó không bị bẩn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là thứ mà mẹ Cố Lưu đã để lại cho hắn.

Di vật duy nhất mà mẹ hắn để lại cho hắn, một thứ rất quan trọng.

Lúc Cố Lưu vừa bị đày tới Lạc Thành, đám người đó thấy hắn bị đánh mà vẫn vô thức bảo vệ tấm ngọc bài này nên cố ý cướp đi, đeo vào hông trước mặt hắn chế giễu hắn.

Giờ ta đã lấy lại nó.

Màn đêm dần buông xuống, có thể nghe thấy âm thanh của dã thú ở gần đó.

Ta còn đang nghĩ cách làm sao để vượt qua khó khăn, thì một ngọn lửa đong đưa xa xa đang tới gần, tay trái Cố Lưu giơ ngọn đuốc, tay phải cầm chiếc rìu kia nhìn ta từ xa, đôi môi mỏng mím chặt.

Sau đó hắn vung tay lên chặt ngã cây tre cao lớn bằng cây rìu trong tay.

Thân trúc thô chắc, cành lá xum xuê kêu răng rắc ngã xuống cạnh ta, vài con dã thú gầm lên rất ngắn ngủi, ta thoáng thấy bóng đen đang sợ hãi bỏ chạy trong bóng tối.

Thì ra trong lúc ta không để ý, vài con sói hoang đã rình rập ở đằng sau không biết từ lúc nào.

Cố Lưu vội vàng lao đến đến bên cạnh ta, có vẻ hơi tức giận: "Sao hơn nửa đêm rồi không về nhà mà ở trên núi?"

Ta không trả lời, còn ngạc nhiên: "Sao ngươi tìm thấy ta?"

Chưa kịp để hắn nói, ta đã nhìn thấy vết xước li ti trên mặt hắn, bàn tay bị đám cỏ tranh cắt trúng ở bờ sông phía Đông, còn có những con sò treo mình trên góc áo ở đất hoang phía Tây, ta đã hiểu ra.

Có lẽ hắn đã đi tìm từng chỗ một, từ Đông sang Tây, tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng cũng tìm thấy ta muộn rồi mà chưa về nhà.

Ta lại cảm nhận được cái cảm giác đó một lần nữa, cái cảm giác mà trong phút chốc muốn khóc.

Không phải là ta chưa bao giờ bị lạc đường hay bị thương trên núi, nhưng chưa bao giờ có một ai đó sẽ đến tìm ta, sẽ vẫn đi tìm ta, sẽ luôn đi tìm ta.

Ta tỏ ý bảo Cố Lưu đưa ngọn đuốc cho ta cầm, hắn cẩn thận dời tảng đá đang đè lên chân ta ra, rồi xé vạt áo xuống băng bó sơ qua cho ta, sau đó cõng ta xuống núi.

Hắn vẫn còn giận, im lặng không nói có nghĩa là đang giận.

Trăng trên trời vừa to vừa tròn, trăng tròn soi sáng cả thế gian, cho dù chúng ta có đi bao xa, trăng vẫn sẽ thủy chung dõi theo chúng ta từ trên đó.

Gió nhẹ thổi khiến đầm nước ta đi ngang qua khẽ lay động, tia sáng lấp lánh, yên tĩnh vô cùng。

"Đằng nào thì ánh trăng cũng đủ sáng, không cần đuốc soi vẫn thấy rõ đường." Ta nói xong, sau đó tiện tay ném ngọn đuốc trong tay xuống đầm nước.

Sau đó trong lúc Cố Lưu chưa kịp hỏi, tay kia đã lấy tấm ngọc bài đó ra đeo lên cổ hắn.

Cố Lưu sững sờ.

Ta chậm rãi giải thích: "Không kịp về nhà trước trời tối là vì ta đã gie t một người để lấy lại được một thứ, vì vậy buộc phải quay về bằng đường vòng."

Ta không hề giấu diếm mà kể tỉ mỉ cho Cố Lưu biết mình ác độc đến nhường nào, ta chỉ giấu hắn chút thôi. Ta nói mình đã nhìn thấy cảnh hắn bị kẻ khác cướp mất tấm ngọc bài kia, thế nên biết được hắn rất quý trọng tấm ngọc bài này.

Lừa hắn thôi, thật ra khi ấy ta còn chưa trùng sinh nữa, vốn còn chẳng nhận ra hắn, là trải nghiệm kiếp trước đã nói cho ta biết, thứ này rất quan trọng với hắn.

Tấm ngọc bài ấm áp còn mang theo nhiệt độ cơ thể ta buông thõng xuống ngực hắn.

Ta không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Lưu, ta chỉ có thể nhìn thấy sau gáy hắn, mái tóc đen như mực của hắn và lỗ tai phiếm hồng của hắn nữa.

Im lặng hồi lâu, hắn mới cõng ta đi tiếp, đón lấy ánh trăng men theo bờ sông giẫm loạn lên từng bụi đom đóm, cõng ta vững vàng tiến về phía trước.

Hắn khẽ nói: "A Đào, đây chỉ là vật chết mà thôi, không đáng vì nó mà mạo hiểm như vậy."

Tất nhiên là ta biết chứ, đây chỉ là vật chết mà thôi.

Nhưng vật chết này lại là vật tưởng niệm duy nhất mà mẹ Cố Lưu để lại.

Hơn nữa, bây giờ Cố Lưu và kẻ thù của hắn vẫn chưa biết, thật ra khối ngọc bài này là lệnh bài, Diệp gia có một dàn ám binh chỉ nhận lệnh bài này, đây là thanh kiếm sắc mà Diệp hoàng hậu để lại cho Cố Lưu tự bảo vệ mình, chỉ là bà ấy còn chưa kịp giải thích rõ ràng với Cố Lưu thì đã phải vội vã rời đi.

Tấm ngọc bài này ở kiếp trước đã bị cướp đi, không ai lấy nó về, bị đứa con trai nhà Thái thú coi như đồ trang sức bình thường đeo chơi, đeo chán rồi thì tiện tay thưởng cho hạ nhân, qua tay không biết bao nhiêu người.

Sau khi vị trí Thái tử Cố Lưu bị phế, những người bên cạnh hắn cũng bị xử phạt theo, rất nhiều người cũng bị đày đến Lạc Thành, chỉ có Cố Lưu là bị cô lập, không được gặp bất cứ người thân nào.

Thập Ngũ đang làm lao dịch ở một quân doanh xa xôi, vô tình nhìn thấy tấm ngọc bài đó của Cố Lưu bị kẻ khác lấy làm vật cá cược để uống rượu, hắn nhận ra đó là đồ vật của người từng là chủ tử của mình, như nổi điên lên muốn đòi lại. Một nhóm người coi tên lao dịch thấp hèn này làm niềm vui, muốn hắn lấy một cánh tay của mình ra làm tiền đặt cược, nếu thắng thì lấy được đồ về.

Thập Ngũ không nói một lời đã để cho bọn chúng chém đứt một cánh tay của mình, máu chảy tong tong, hắn giành được tấm ngọc bài đó vào trong tay, giữ chặt nó bằng tay kia. Nhưng đám người kia không chấp nhận thua cuộc nên đã ném Thập Ngũ đang hấp hối vào sân tập ngựa.

Trong ấn tượng của ta, Thập Ngũ giống như một người huynh thân thiện thích cười, cho dù không làm cận vệ ở Đông cung thì cũng có thể được phong làm thiếu tướng ra trận giết giặc, có chết thì cũng sẽ là chết vẻ vang, anh dũng hi sinh trước quân địch. Nhưng cuối cùng hắn lại mất đi một cánh tay, lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng dưới sự giẫm đạp của móng ngựa ngay trên chính quốc gia mình.

Máu của hắn thấm ướt ngọc bài, khiến hoa văn trên đó thay đổi, thế nên Tôn Thái thú mới biết được công dụng thực sự của tấm ngọc bài.

Sau cùng, phe của Tôn quý phi nắm quyền kiểm soát dàn ám binh mạnh vô địch, thanh kiếm mà Diệp hoàng hậu để lại cho Cố Lưu bảo vệ mình lại trở thành thanh kiếm sắc bén đâm về phía hắn, trở thành trở ngại lớn nhất khi hắn trên đường gie t thẳng về kinh thành sau này.

Đã nhiều lần Cố Lưu suýt mất mạng trên đường, về sau lên ngôi trở thành tân quân, sau đó lại bị kẻ khác lật đổ, che t một cách thảm hại, thế lực đằng sau tấm ngọc bài này là nguyên nhân dẫn đến rất lớn.

Giờ đây ta đã lấy lại được nó.

Di vật của mẹ Cố Lưu không cần phải lưu lạc khắp nơi khắp chốn, bị kẻ khác coi như một món đồ chơi để đặt cược.

Thập Ngũ lớn lên từ nhỏ với Cố Lưu cũng sẽ không vì nó mà chết thảm dưới móng ngựa.

Sau này Cố Lưu trở về kinh thành, cũng sẽ không có một thanh kiếm nào từ đầu đến cuối vẫn luôn treo ở trên uy hiếp.

Thanh kiếm sắc bén quay về tay người đáng lẽ ra phải nắm chặt lấy nó, đâm thẳng vào kẻ địch đáng lẽ phải đâm vào.

Gió đêm thổi qua, có chút lạnh lẽo.

Ta quàng tay qua cổ Cố Lưu, nhẹ nhàng nép sát vào hắn để sưởi ấm, dưới ánh trăng sáng rỡ đầy ảo mộng thế gian, ghé sát vào tai hắn trịnh trọng nói:
"Đáng chứ. Thứ quý giá phải thật tâm trân trọng."

Đây là điều mà bạo quân của kiếp trước, người tuấn tú lại khát máu, ai ai cũng sợ đã nói cho ta biết.