Chương 10 - Trường Mệnh
10
Lúc ta vào núi hái thuốc, tiện thể còn hái thêm rất nhiều sơn chi dại, ăn mặc như một cô gái bán hoa bán rất nhiều hoa ở gần phủ đệ Thái thú, tra rõ hành tung hàng ngày của đứa con trai béo như con lợn của Thái thú kia.
Ta phát hiện ra rằng cứ cách vài ngày hắn sẽ lại đi ra ngoài một mình để gặp riêng một quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp ở thôn nọ. Đây là hành vi không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nên sẽ không giống như thường ngày ra cửa là có tiền hô hậu ủng, theo sau là lũ bạn đàng điếm và người hầu.
Chớp được thời cơ, ta bèn ngồi xổm trên đường mà hắn nhất định phải đi qua để về nhà một mình.
Ta chậm rãi cài vài đóa sơn chi trắng noãn lên tóc, rửa sạch khuôn mặt xấu xí ở nước suối ven đường, vén phần tóc che gần hết khuôn mặt lên, như là lơ đãng quay đầu nhìn lại.
Bắt gặp ánh mắt kinh diễm dại ra của con lợn béo che t kia.
Con trai Thái thú thường khi nam bá nữ, một kẻ háo sắc theo đúng nghĩa, phản ứng đầu tiên ngay lúc này đương nhiên là nhào tới muốn bắt ta lại.
Ánh mắt ta tràn đầy hoảng sợ, luống cuống lùi lại rồi chạy trốn.
Chạy, chạy mãi, không biết sao lại chạy tới nơi càng hoang vu vắng vẻ hơn, gã lợn béo đứng ở đằng sau cách đó không xa, hắn gào lên bảo ta dừng lại.
Ta dừng lại thật.
Ta xoay người, không còn cái vẻ ngây thơ và hoảng sợ nữa, vẻ mặt vô cảm nhìn hắn bước lên hai bước, giẫm vào cái bẫy mà người dân trong thôn dùng để săn lợn rừng.
Cái gã này che t khá thảm, bị gai bên dưới đâm thủng hết người.
Ta lấy cái móc móc một trong những ngọc bài bên hông hắn lên, nhìn một chữ "Diệp" thấp thoáng trên đó, cẩn thận nhét tấm ngọc bài vào trong tay áo, lấy lá rụng che đi dấu chân của mình rồi rời đi trong lặng lẽ.
Vài ngày nữa thôi, tin tức con trai của Thái thú giẫm trúng bẫy mà che t sẽ được truyền đi, đây là tai nạn, không có hung thủ, cũng sẽ không có ai vì vậy mà bị trừng phạt.
Còn vì sao hắn lại chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này, có lẽ là hắn đã làm quá nhiều việc xấu, gặp phải dã quỷ đi đòi mạng đi.
Lúc ta vào núi hái thuốc, tiện thể còn hái thêm rất nhiều sơn chi dại, ăn mặc như một cô gái bán hoa bán rất nhiều hoa ở gần phủ đệ Thái thú, tra rõ hành tung hàng ngày của đứa con trai béo như con lợn của Thái thú kia.
Ta phát hiện ra rằng cứ cách vài ngày hắn sẽ lại đi ra ngoài một mình để gặp riêng một quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp ở thôn nọ. Đây là hành vi không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nên sẽ không giống như thường ngày ra cửa là có tiền hô hậu ủng, theo sau là lũ bạn đàng điếm và người hầu.
Chớp được thời cơ, ta bèn ngồi xổm trên đường mà hắn nhất định phải đi qua để về nhà một mình.
Ta chậm rãi cài vài đóa sơn chi trắng noãn lên tóc, rửa sạch khuôn mặt xấu xí ở nước suối ven đường, vén phần tóc che gần hết khuôn mặt lên, như là lơ đãng quay đầu nhìn lại.
Bắt gặp ánh mắt kinh diễm dại ra của con lợn béo che t kia.
Con trai Thái thú thường khi nam bá nữ, một kẻ háo sắc theo đúng nghĩa, phản ứng đầu tiên ngay lúc này đương nhiên là nhào tới muốn bắt ta lại.
Ánh mắt ta tràn đầy hoảng sợ, luống cuống lùi lại rồi chạy trốn.
Chạy, chạy mãi, không biết sao lại chạy tới nơi càng hoang vu vắng vẻ hơn, gã lợn béo đứng ở đằng sau cách đó không xa, hắn gào lên bảo ta dừng lại.
Ta dừng lại thật.
Ta xoay người, không còn cái vẻ ngây thơ và hoảng sợ nữa, vẻ mặt vô cảm nhìn hắn bước lên hai bước, giẫm vào cái bẫy mà người dân trong thôn dùng để săn lợn rừng.
Cái gã này che t khá thảm, bị gai bên dưới đâm thủng hết người.
Ta lấy cái móc móc một trong những ngọc bài bên hông hắn lên, nhìn một chữ "Diệp" thấp thoáng trên đó, cẩn thận nhét tấm ngọc bài vào trong tay áo, lấy lá rụng che đi dấu chân của mình rồi rời đi trong lặng lẽ.
Vài ngày nữa thôi, tin tức con trai của Thái thú giẫm trúng bẫy mà che t sẽ được truyền đi, đây là tai nạn, không có hung thủ, cũng sẽ không có ai vì vậy mà bị trừng phạt.
Còn vì sao hắn lại chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này, có lẽ là hắn đã làm quá nhiều việc xấu, gặp phải dã quỷ đi đòi mạng đi.