Chương 9 - Trường Mệnh
9
Đúng vậy.
Một cái bánh bao ngon, có thể ngon đến mức nào?
Chỉ có kẻ vô cùng thiếu thốn tình yêu mới có thể tiện tay ban lòng tốt cho kẻ khác, xem như là cứu rỗi cả đời này, về sau vì vậy mà không màng tới bản thân.
Chút lòng tốt mà đấng cứu rỗi đã tiện tay bỏ lại cũng đủ để lấp đầy cuộc đời cằn cỗi nghèo khổ của một kẻ đáng thương.
Nhưng đó không phải ta. Có lẽ là ta đã đi theo người cha máu lạnh vô tình của mình, càng không vì một chiếc bánh bao mà biết ơn tới nỗi không màng tới bản thân.
Trùng sinh trở về đây, ta muốn cứu Cố Lưu, rất muốn rất muốn cứu hắn. Không phải chỉ vì chút lòng tốt trước đây của hắn, tất nhiên là còn có nguyên nhân khác, chỉ là ta vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết.
Kết cục kiếp trước của Cố Lưu rất bi thảm, suy cho cùng bạo quân thì ai ai rồi cũng phải gie t. Ta không muốn nhắc đến những chuyện quá khứ không mấy tốt đẹp với hắn, cho dù Cố Lưu của kiếp này vẫn chưa trải qua những chuyện đó.
Ta vẫn sẽ dõi theo hắn, che chở cho hắn, giúp hắn tránh những đường vòng mà hắn đã từng đi qua, ngăn hắn trở thành bạo quân như ở kiếp trước, để rồi sau đó che t thê thảm đến tột cùng.
Ta hy vọng hắn bình an, thuận lợi suôn sẻ, tỏa sáng một cách rực rỡ.
Ta biết vì sao Cố Lưu không muốn gặp ta, ta thật sự đã quá hiểu hắn.
Bây giờ Cố Lưu còn chưa ác đến hết thuốc chữa, hắn tránh ta, chỉ vì, hắn không muốn liên lụy tới ta.
Toàn bộ Lạc Thành đều bị họ hàng xa thân thích của Tôn quý phi khống chế, bọn chúng chèn ép Cố Lưu, muốn ai cũng đánh đập hắn, cả đời này chỉ có thể làm kẻ ăn mày, bị sỉ nhục, bị ngược đãi, thoi thóp mà sống qua ngày.
Những người trước kia đối xử với Cố Lưu tốt một chút đều bị trả thù trong âm thầm, dần dà cũng sẽ chẳng còn ai vui vẻ khi nhìn thấy hắn nữa, tránh còn chẳng kịp nữa là.
Nhưng hắn không cứng đầu bằng ta được, hắn muốn đi, ta sẽ không ngăn cản hắn, ta vẫn sẽ cứ đi theo hắn, hắn té xỉu, ta sẽ nhặt hắn về, hắn không chịu uống thuốc, ta sẽ nấu lại từng chén từng chén một cho hắn.
Ta vẫn sẽ luôn nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, không tức giận dù chỉ một chút.
Cuối cùng Cố Lưu cũng chịu uống thuốc, nằm trong căn nhà tranh tồi tàn rách nát của ta dưỡng thương, tiện thể chữa khỏi vết thương cũ trên chân hắn.
Đám Nhị Thế Tổ đó lại nhớ tới Cố Lưu, bọn chúng tìm thấy nhà của ta, nhưng không thấy Cố Lưu đâu, cảm giác như mình bị đùa giỡn, đập nát căn nhà tranh vốn chỉ có bốn vách tường thành một đống hỗn độn.
Mẹ ta và Cố Lưu đã sớm được ta chuyển đến nhà thợ săn trước đó, nơi đó đã lâu rồi không có người ở, đã bị bỏ hoang từ lâu, hơn nữa chỗ này vốn đã hẻo lánh, người ngoài không dễ gì tìm được.
Ta đứng trong bụi cỏ cách đó không xa nhìn bọn chúng, thấy kẻ cầm đầu là con của Thái thú, cũng tức là con nhà họ hàng xa của Tôn quý phi, chợt nhớ ra hắn đã từng cướp đi một thứ rất quan trọng từ Cố Lưu.
Ánh mắt ta âm u nhìn hắn ta.
Đúng vậy.
Một cái bánh bao ngon, có thể ngon đến mức nào?
Chỉ có kẻ vô cùng thiếu thốn tình yêu mới có thể tiện tay ban lòng tốt cho kẻ khác, xem như là cứu rỗi cả đời này, về sau vì vậy mà không màng tới bản thân.
Chút lòng tốt mà đấng cứu rỗi đã tiện tay bỏ lại cũng đủ để lấp đầy cuộc đời cằn cỗi nghèo khổ của một kẻ đáng thương.
Nhưng đó không phải ta. Có lẽ là ta đã đi theo người cha máu lạnh vô tình của mình, càng không vì một chiếc bánh bao mà biết ơn tới nỗi không màng tới bản thân.
Trùng sinh trở về đây, ta muốn cứu Cố Lưu, rất muốn rất muốn cứu hắn. Không phải chỉ vì chút lòng tốt trước đây của hắn, tất nhiên là còn có nguyên nhân khác, chỉ là ta vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết.
Kết cục kiếp trước của Cố Lưu rất bi thảm, suy cho cùng bạo quân thì ai ai rồi cũng phải gie t. Ta không muốn nhắc đến những chuyện quá khứ không mấy tốt đẹp với hắn, cho dù Cố Lưu của kiếp này vẫn chưa trải qua những chuyện đó.
Ta vẫn sẽ dõi theo hắn, che chở cho hắn, giúp hắn tránh những đường vòng mà hắn đã từng đi qua, ngăn hắn trở thành bạo quân như ở kiếp trước, để rồi sau đó che t thê thảm đến tột cùng.
Ta hy vọng hắn bình an, thuận lợi suôn sẻ, tỏa sáng một cách rực rỡ.
Ta biết vì sao Cố Lưu không muốn gặp ta, ta thật sự đã quá hiểu hắn.
Bây giờ Cố Lưu còn chưa ác đến hết thuốc chữa, hắn tránh ta, chỉ vì, hắn không muốn liên lụy tới ta.
Toàn bộ Lạc Thành đều bị họ hàng xa thân thích của Tôn quý phi khống chế, bọn chúng chèn ép Cố Lưu, muốn ai cũng đánh đập hắn, cả đời này chỉ có thể làm kẻ ăn mày, bị sỉ nhục, bị ngược đãi, thoi thóp mà sống qua ngày.
Những người trước kia đối xử với Cố Lưu tốt một chút đều bị trả thù trong âm thầm, dần dà cũng sẽ chẳng còn ai vui vẻ khi nhìn thấy hắn nữa, tránh còn chẳng kịp nữa là.
Nhưng hắn không cứng đầu bằng ta được, hắn muốn đi, ta sẽ không ngăn cản hắn, ta vẫn sẽ cứ đi theo hắn, hắn té xỉu, ta sẽ nhặt hắn về, hắn không chịu uống thuốc, ta sẽ nấu lại từng chén từng chén một cho hắn.
Ta vẫn sẽ luôn nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, không tức giận dù chỉ một chút.
Cuối cùng Cố Lưu cũng chịu uống thuốc, nằm trong căn nhà tranh tồi tàn rách nát của ta dưỡng thương, tiện thể chữa khỏi vết thương cũ trên chân hắn.
Đám Nhị Thế Tổ đó lại nhớ tới Cố Lưu, bọn chúng tìm thấy nhà của ta, nhưng không thấy Cố Lưu đâu, cảm giác như mình bị đùa giỡn, đập nát căn nhà tranh vốn chỉ có bốn vách tường thành một đống hỗn độn.
Mẹ ta và Cố Lưu đã sớm được ta chuyển đến nhà thợ săn trước đó, nơi đó đã lâu rồi không có người ở, đã bị bỏ hoang từ lâu, hơn nữa chỗ này vốn đã hẻo lánh, người ngoài không dễ gì tìm được.
Ta đứng trong bụi cỏ cách đó không xa nhìn bọn chúng, thấy kẻ cầm đầu là con của Thái thú, cũng tức là con nhà họ hàng xa của Tôn quý phi, chợt nhớ ra hắn đã từng cướp đi một thứ rất quan trọng từ Cố Lưu.
Ánh mắt ta âm u nhìn hắn ta.