Chương 16 - Trường Mệnh

16
Vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ liên quan gì tới hắn nữa.
Nghe nói bạo quân đi về phía Tây một chuyến, lạm sát suốt chặng đường, quan sa dọc đường người ngã ngựa đổ, vất vả lắm bạo quân giết chán rồi mới hồi cung, tiễn được vị đại phật đi khỏi chỗ này còn đang thở phào nhẹ nhõm, kết quả nửa đường lại có kẻ va vào tôn giá của thiên tử, bị đưa về kinh thành ném vào thiên lao.
Trùng hợp thay người nọ là thần y nổi tiếng gần xa, thích làm việc thiện, thường hay chẩn bệnh từ thiện cho dân chúng, rất được người dân yêu quý. Nghe tin thần y bị đánh ném vào thiên lao, bách tính muôn nơi chịu ơn liên danh lại đưa ra yêu sách cầu tình cho lão, quan thân châu phủ vì vậy mà lại bắt đầu nhức đầu nhưng không dám dâng thư thỉnh tấu, vì vừa có người trên triều vừa nhắc tới, bạo quân đã hành hình vài đại thần ngay tại chỗ, máu chảy xuống bậc thang.
Vài ngày tiếp đó, bạo quân đều điên cuồng gie t người bừa bãi, bầu không khí của hậu cung triều đình trở nên ngột ngạt nặng nề.
Lúc này cung nhân trong cung Liễu Hi Nghiên tìm đến ta, bưng chén thuốc trong khay ý bảo ta nhận lấy: "Gần đây bệnh đau đầu của bệ hạ lại tái phát, Quý phi nương nương quan tâm tới bệ hạ, ôm đồm việc sắc thuốc, tự mình sắc thuốc cho bệ hạ, vốn dĩ định tự bưng qua đó, thế nhưng chợt thấy không được khỏe. Người là tỷ muội ruột của nương nương, nương nương cố ý dặn dò bảo người làm thay.”
Này rõ ràng là rắp tâm làm chuyện xấu, sáng nay trong cung vừa mới truyền ra, có một cặp mỹ nhân song sinh từ nước khác hiến tới, không rõ tình hình trong cung, nghe bệ hạ không khỏe bèn nấu canh đưa đến Cần Chính điện, tiếp đó hai tiếng kêu lên đầy thảm thiết, sau đó không còn ai bước ra ngoài nữa.
Đây là muốn ta tự đâm đầu vào chỗ che t đây mà.
Thấy ta rất lâu không đáp lại, cung nhân lại cười rộ lên: "Nghe nói lão gia giấu một nữ nhân không rõ lai lịch trong phủ, phu nhân biết chuyện rồi nên đang đau lòng lắm đây, ai mà biết phu nhân có bán người vào Hoa lâu không..."
Ta nhận lấy chén thuốc kia, nhìn ả ta thật kỹ, nhớ kỹ mặt mũi ả này, quay đầu đi về phía Cần Chính điện.
Đây là nơi ta chưa từng đến, một đám người run rẩy quỳ ngoài điện, có mấy người mặc triều phục đang bị đè xuống đánh roi ở ngoài điện nhưng không dám kêu, thọt tay vào trong miệng, chịu đựng mà cắn khoang miệng đầy máu tươi.
Lại chẳng ai cản ta lại, bước vào đại điện, vòng qua bình phong, hai thi thể đầu một nơi người một nẻo nằm giữa đại điện, đổi thành đám quý nữ nũng nịu kia sợ đến mức ngất xỉu hoặc nôn mửa ngay tại chỗ, bước chân ta hơi chững lại một chút, cúi mặt tiến về phía trước.
Bạo quân đang nghị sự, hắn ngồi ở trên cao đỡ trán, có vẻ như là đau đầu thật. Sắc mặt hắn rất tệ, ngoài cửa sổ trời âm u lạnh lẽo, ánh sáng trắng chiếu xuống cả người hắn để lộ ra cả người hắn đầy thô bạo lại áp lực đè nén.
Mấy đại thần ở dưới lau mồ hôi lạnh liên tục. Ta im lặng đi ngang qua bọn họ, cẩn thận đặt chén thuốc ở trên bàn bạo quân, đang định lui ra trong thầm lặng, thì dưới đó lại có người nói sai một câu khiến bạo quân tức giận.
Hắn đột nhiên đứng dậy, vung tay quét hết tấu chương, giấy bút trên bàn và thuốc vừa nấu xong xuống đất, phát ra tiếng động loảng xoảng rất to, đám người bên dưới cũng nhao nhao quỳ xuống đất thỉnh tội.
Bạo quân rút kiếm chém đầu một thần tử, giọng nói lạnh như băng: "Cút.”
“Cút hết đi!” Hắn đá văng cái đầu ở ngay bên chân, ném mạnh thanh kiếm xuống đất.
Bọn họ vội vã chạy xông ra ngoài, ta còn chưa kịp rời đi, khoé mắt hắn đã thoáng liếc thấy ta, bóp chặt cổ ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm, con mắt đỏ sòng sọc, sắc bén lại điên cuồng: "Sao ngươi còn chưa đi?”
Dường như ta cảm nhận được rằng, tình trạng của hắn có hơi kỳ lạ.
Thế nhưng cổ ta bị bóp chặt không thể nói nên lời, yếu ớt giãy dụa dưới tay hắn như kiến càng lay cây, tầm mắt của ta dần trở nên mơ hồ, giây phút sắp lìa đời, như theo bản năng ta rút đoản đao trong tay áo ra đâm xuyên bàn tay của bạo quân.
Hắn thả ta ra.
Ta tê liệt ngồi trên mặt đất ho khan há to miệng hít lấy hít để, thấy tay hắn toàn là máu, ta mới nhận ra mình đã làm gì, ngay lập tức cảm thấy mình sắp chết tới nơi, nhưng chưa kịp hoảng loạn hay sợ hãi, bởi vì bị bóp cổ ngạt thở quá lâu, ta chóng mặt ngất xỉu.