Chương 8 - Trở Về Thời Gian Để Đưa Mẹ Về

Ngoài ra còn có vài chục cân phiếu lương thực, kèm theo vài phiếu lẻ như phiếu vải, phiếu dầu, phiếu đường, phiếu dầu hỏa…

Đặc biệt là phiếu lương thực – thứ cấp thiết nhất lúc này – thật sự là giải được cơn khát cháy bỏng.

Có những thứ này, Phong Tầm cảm thấy gánh nặng trên vai mình nhẹ đi hẳn.

Cậu cẩn thận cuộn đống tiền lại.

“Số tiền này để anh giấu cho em. Sau này em lớn, anh sẽ đưa em đi học.”

Được thôi!

Bố cũng từng nói sẽ đưa tôi đi học, giờ để anh trai nhỏ đưa tôi đi cũng được!

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Phong Tầm lại lôi từ hốc giường ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Bên trong là từng đồng xu lẻ lặt vặt – vài xu, vài phân, vài hào – được sắp xếp gọn gàng.

Cậu giải thích:

“Đây là tiền anh bán đồ rừng kiếm được. Thỉnh thoảng bẫy bắt được con thú, chú – tức là bố em – sẽ giúp anh đem bán, số tiền chia được đều để trong này. Tổng cộng là ba mươi bảy đồng ba hào sáu phân.

Cũng đủ tiêu trong một thời gian đấy.

Lúc trước không có phiếu lương thực, anh còn định đi năn nỉ đội trưởng xem có thể xin được cho em ít khẩu phần. Giờ có phiếu rồi, đồ ăn trong nhà chắc đủ đến khi tuyết tan năm sau, lúc đó anh lên công xã mua thêm.”

Từng trải qua lạnh nhạt đời người quá sớm, Phong Tầm chưa từng trông mong gì ở ông bà chú bác nhà họ Lâm.

Người lớn luôn có trăm ngàn lý do để từ chối, mà cậu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thay vì mất thời gian mạo hiểm đi xin miếng ăn chưa chắc được, cậu thà vào núi tìm đồ còn hơn.

Sang năm mới, cậu sẽ chín tuổi – đủ tuổi ra đồng làm việc nặng. Cậu sẽ cố gắng hơn, kiếm nhiều công điểm hơn, vậy là có thể chia được nhiều lương thực hơn.

Hy Hy còn nhỏ, ăn ít, vẫn được chia khẩu phần đầu người.

Cậu sẽ lại vào núi, nhặt thêm rau rừng, phơi nấm khô, tích trữ hạt dẻ, óc chó, khoai rừng… trộn lẫn mà ăn. Hai người chắc chắn sẽ sống được!

Phong Tầm từ tốn nói ra hết mọi tính toán của mình.

“Em nghe anh hết!” – Tôi gật đầu ngoan ngoãn.

Không hiểu hết, nhưng rất yên tâm.

Phong Tầm cảm thán:

“Anh cứ tưởng bác gái – tức là mẹ em, người trí thức đó – sẽ mang hết tiền đi chứ. Không ngờ bà ấy còn để lại cho em ít, người cũng coi như không tệ.”

“Không phải đâu.” – Tôi nhỏ giọng phản bác.

“Là em lén lấy lại đó.”

Tôi có hơi chột dạ, lấy tay chọc chọc ngón trỏ.

Lén lấy đồ vốn là một thói quen xấu, nhưng… tôi không muốn để mẹ mang hết đồ của tôi và bố đi.

“Làm tốt lắm!” – Phong Tầm sững người, rồi bật cười khen ngợi.

Tôi được khen thì vui lắm, chỉ tay vào chiếc hộp bánh quy của mình, khoe khoang đầy tự hào.

“Bố nói đây là của hồi môn mà bố dành dụm cho em!” – Là bố chuẩn bị riêng cho tôi đó!

Của… của hồi môn?!

Phong Tầm im lặng.

Mặt cậu chắc chắn đang đỏ ửng lên rồi.

Thế nhưng cùng lúc đó, cậu cũng vừa nhìn rõ bàn tay của tôi.

Tím bầm, sưng vù, ngón tay còn cong vẹo, góc uốn không tự nhiên chút nào.

Phong Tầm hoảng hốt.

“Tay em làm sao thế này?!”

Từ hôm qua đến giờ, tôi đã gần như quen với cơn đau nơi đầu ngón tay.

Nhưng khi Phong Tầm hỏi, tôi vẫn cảm thấy ấm ức.

“Mẹ bỏ đi… em níu lấy áo mẹ… mẹ gỡ tay em ra… thế là thành như vậy.”

Tôi lại cẩn thận thổi nhẹ, vừa thổi vừa tự dỗ mình trong lòng:

Không đau, không đau mà.

11

Sắc mặt Phong Tầm rất khó coi.

Nhà họ Lâm là sao thế này chứ?

Nhưng giờ không phải lúc nói nhiều, cậu lập tức kéo tay tôi định rời khỏi nhà. Nhưng vừa đi được hai bước, lại chợt nhớ đến chiếc hộp của hồi môn, liền quay lại.

Cậu mở hộp bánh quy ra – ánh vàng lấp lánh bên trong khiến Phong Tầm thoáng sững người.

Nhưng cậu chỉ sững lại một chút, sau đó liền nhét luôn cả một trăm năm mươi đồng vào hộp.

Sau đó, cậu cạy lên một tấm đá trong nhà, giấu hộp vào bên dưới.

Phong Tầm lại khóa cửa nhà cẩn thận, rồi mới dắt tôi rời khỏi sân, đi thẳng đến trạm xá của bác sĩ chân đất trong làng.

Ông bác sĩ này rất giỏi chữa xương, nghe nói đó là tay nghề được truyền lại từ bao đời tổ tiên.

Vừa nhìn thấy tay tôi, ông đã nhíu mày.

“Sao bây giờ mới đến?”

Ông vừa mở miệng thì lại như nghĩ ra điều gì, nuốt lời nói vào.

Khi ông nắn lại tay cho tôi, tôi đau đến muốn ngất, nước mắt ròng ròng, sau đó lại bị bó chặt cứng bằng những miếng gỗ mỏng.

Tôi còn bị ông nghiêm mặt cảnh cáo:

“Nếu không muốn sau này bị cắt cụt thì phải ngoan ngoãn. Cứ bó thế này, đợi khi nào duỗi thẳng được rồi mới tính tiếp.”

Sắc mặt ông bác sĩ rất nghiêm trọng, có vẻ chấn thương của tôi không hề nhẹ.

Phong Tầm gật đầu thật nghiêm túc.

Báo cáo