Chương 7 - Trở Về Thời Gian Để Đưa Mẹ Về

Trước kia chú Lâm từng giúp đỡ cậu rất nhiều.

Giờ chú không có ở đây, vậy thì… cậu sẽ thay chú chăm sóc con bé này.

9

“Đừng sợ, sau này anh nuôi em.”

Phong Tầm đã suy nghĩ kỹ, gương mặt cũng dịu đi, trịnh trọng lặp lại lời hứa.

Tôi hơi ngẩn người nhìn anh trai nhỏ đẹp trai đang cười với mình, vành mắt bỗng thấy ươn ướt.

Thật sao?

Anh trai nhỏ nói nơi này là nhà của tôi đó!

Anh còn nói bố tôi là người tốt, anh sẽ chăm sóc tôi!

Anh trai nhỏ đúng là tốt như bố từng nói.

Phong Tầm dẫn tôi về nhà, cất đồ đạc xuống rồi hỏi cặn kẽ mọi chuyện, biết trong nhà họ Lâm lúc này không có ai, bèn dứt khoát đưa tôi quay lại nhà cũ.

Trong căn phòng phía tây – nơi tôi và bố từng ở – thuộc nhà họ Lâm.

Phong Tầm vừa cho đồ vào giỏ tre vừa dặn dò:

“Có gì muốn mang đi thì tranh thủ dọn nhanh lên.”

Cậu giải thích: “Giờ trong làng ai cũng đang tụ lại trạm y tế, chúng ta còn chút thời gian.”

Mùa đông ở thôn quê chẳng có mấy trò giải trí, chuyện ông cụ Lâm bị gãy chân đúng là sự kiện hiếm có, bao nhiêu người rảnh rỗi đều kéo nhau ra trạm xá xem náo nhiệt, dọc đường đi cũng chẳng gặp mấy ai.

Thật sự không có thời điểm nào thuận lợi hơn thế.

Mắt tôi sáng rỡ, vội vàng chạy quanh tìm đồ.

Quần áo, giày dép, chăn màn của bố, bình giữ nhiệt, cốc sắt men… mang đi được cái nào là hay cái đó!

Phong Tầm chọn ra mấy món quan trọng bỏ vào giỏ, dặn tôi ở lại trông đồ, còn cậu thì tranh thủ mang đồ về nhà trước. Cứ thế chạy tới chạy lui năm lần, mới mang được kha khá.

Trừ mấy món đồ to như bàn tủ hai đứa trẻ con không di chuyển nổi, những thứ còn lại tụi tôi gần như dọn sạch.

Trước khi rời đi, Phong Tầm còn cố tình làm cho căn phòng lộn xộn, để lại vài dấu giày lớn nhỏ khác nhau, xóa hết vết tích của hai đứa, tạo hiện trường giống như bị một nhóm người lục tung và dọn sạch.

Tôi cứ nhìn theo Phong Tầm mãi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Bị tôi nhìn mãi, cậu lúng túng, nói nhỏ:

“Đừng kể với ai chuyện tụi mình lấy đồ, nếu không bọn họ sẽ tìm cách giành lại.

Đồ của chú, rơi vào tay họ, e là chẳng còn lại mảnh vụn.”

Phong Tầm lại nhớ về thời điểm khi ông thợ săn vừa qua đời. Khi đó, cậu thực sự chẳng biết gì, may mắn là giờ cậu đã hiểu đời hơn, Hy Hy không cần phải chịu khổ như cậu từng chịu.

Đồ của chú Lâm đám người ức hiếp Hy Hy kia không xứng được đụng vào.

“Vâng, em không nói đâu.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Ông nội bị gãy chân, bác sĩ ở trạm y tế đã nắn lại xương, đại bá và chú tư khiêng ông về nhà.

Vừa về đến nơi, họ đã thấy cửa phòng phía tây mở toang, bên trong bừa bộn, tất cả những thứ có thể dùng được – trừ mấy món đồ lớn – đều đã bị lấy sạch.

Bà nội gào khóc thất thanh, bác cả thì đập đùi chửi bới um sùm.

Vốn đã có khá đông người theo về xem náo nhiệt, giờ ai nấy bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Nghĩ cũng tội, nhà bị trộm sạch rồi…”

“Người gì đâu mà không có lương tâm, đến đồ con nít cũng không tha…”

Phong Tầm giấu đồ xong, lại dặn tôi kỹ càng nếu có ai hỏi thì phải nói thế nào, thấy tôi nhớ rõ mới yên tâm dẫn tôi quay về.

Tôi nhìn bà nội với bác cả khóc lóc ầm ĩ, không hiểu sao lại cảm thấy… vui vui.

Nhưng rồi nghĩ tới căn phòng từng là của tôi và bố, giờ lại sắp có người khác vào ở, nước mắt tôi lại rơi tí tách vì tủi thân.

“Trời ơi, tội nghiệp con bé quá!”

Dân làng thấy tôi khóc, trong lòng ai cũng không khỏi xót xa.

Mẹ thì bỏ đi, bố bị bắt giam, hai vợ chồng để lại ít tài sản cũng bị trộm mất, sau này đứa bé này biết sống sao?

Phong Tầm đưa tay lau nước mắt cho tôi, mọi người nhìn cảnh ấy, lại càng thêm thương cảm.

Hai đứa nhỏ này, một đứa không cha không mẹ, một đứa cha mẹ đều bỏ, trời ơi…

Sau này… biết sống thế nào đây?

Không một ai cho rằng việc nhà bị dọn sạch có liên quan gì tới tôi – một bé gái chỉ mới bốn tuổi rưỡi.

Kể cả trưởng thôn – người từng âm thầm bày cách cho tôi – cũng chưa bao giờ liên tưởng chuyện đó tới tôi cả.

10

Sau khi đám đông giải tán, tôi theo dòng người cùng Phong Tầm trở về căn nhà nhỏ xiêu vẹo có hàng rào mục nát.

Phong Tầm dẫn tôi vào nhà, chỉ cho tôi chỗ cậu cất lương thực dự trữ.

“Đừng lo, thôn có chia khẩu phần đầu người cho anh. Anh còn đi cắt cỏ nuôi heo, nhặt lúa, đào lạc… nên cũng tích được ít công điểm. Mùa thu còn nhặt được hạt dẻ, phơi khô rau củ, hoa quả. Cộng thêm ba cân khoai lang khô và nửa cân thịt khô em mang đến – tụi mình sẽ không bị đói đâu.”

Tôi gật đầu vui vẻ, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, liền lấy từ túi áo ra số tiền và phiếu tôi đã lén mang về.

“Bọn mình còn có cái này nữa! Là của bố! Bố nói tiền kiếm được đều để dành cho em, cái này mình dùng được đó!”

Phong Tầm vô cùng kinh ngạc.

Cậu trải đống tiền ra bàn – cái bàn đã bị gãy một chân – rồi nghiêm túc đếm kỹ từng tờ.

Tổng cộng một trăm năm mươi đồng.

Trong đó có mười tờ đại đoàn kết một trăm đồng, năm mươi đồng còn lại thì có tờ lớn tờ nhỏ, được để riêng.

Báo cáo