Chương 13 - Trở về nhà ở biển Tây
“Thiếu Thiên? Anh nói cái gì?"
Đồng Tinh Nguyệt không thể tin vào những gì mình nghe được.
Đồng Kiệt?
Buổi tối anh lái xe một mạch tới đây, không phải vì muốn gặp cô ta, mà là vì Đồng Kiệt, đến gặp Đồng Kiệt?
Thấy Đồng Tinh Nguyệt không đưa ra câu trả lời mình mong muốn, Mặc Thiếu Thiên liền đi thẳng vào phòng khách.
Phòng khách trống rỗng.
Đồng gia có ba phòng, một phòng là phòng ngủ chính, một phòng là phòng ngủ phụ, một phòng là...
Nhìn thấy anh dừng trước một căn phòng, Đồng Tinh Nguyệt vội vàng bước tới: "Thiếu Thiên, đây là phòng thay đồ của em, anh có muốn vào xem không?"
Mặc Thiếu Thiên không trả lời mà chỉ liếc nhìn cô ta và nói: "Tinh Nguyệt, Đồng gia có ba phòng thôi à."
Đồng Tinh Nguyệt không biết tại sao, tưởng rằng anh đang hỏi, vội vàng gật đầu.
"Đúng."
Có ba phòng.
Đôi mắt của Mặc Thiếu Thiên đột nhiên tối sầm lại, "Bố mẹ em ở một phòng, em sống ở phòng kia, và em đã biến căn phòng cuối cùng thành phòng thay đồ, phải không?"
Đồng Tinh Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ anh muốn biểu đạt điều gì: "Ừ, Thiếu Thiên, sao vậy?"
Sắc mặt Mặc Thiếu Khiêm càng ngày càng khó coi, anh gằn từng chữ từng chữ nói: "Vậy khi cô ấy trở về sẽ sống ở đâu?"
Hồi anh còn nhỏ, cha mẹ hay cãi nhau. Mỗi khi cha làm mẹ tôi giận dù chỉ một chút, mẹ lại thu dọn đồ đạc về nhà bố mẹ đẻ.
Cho dù là những gia đình khác, anh tin rằng cũng sẽ như vậy.
Nguyên tắc muôn thuở của người phụ nữ là phải về nhà sau khi bị đối xử bất công.
Anh và Đồng Kiệt đã kết hôn được ba năm. Trong ba năm qua, vì sự thờ ơ và đôi khi nặng lời nên cô đã phải chịu nhiều bất bình và nhiều lần cầm hành lý ra khỏi nhà.
Anh luôn cho rằng cô đang trở về nhà họ Đồng.
Nhưng bây giờ xem ra từ khi mẹ cô qua đời, trong Đồng gia đã không còn chỗ đứng cho cô.
Gia đình mà Đồng Kiệt cùng anh gây dựng là ngôi nhà duy nhất mà cô dựa vào để tồn tại.
Nhưng anh đã làm cô tức giận và đuổi cô đi không biết bao nhiêu lần.
Và anh đã chỉ quên mất rằng cô ấy thậm chí còn không có một thành viên nào trong gia đình để có thể nói chuyện cùng.
"Tinh Nguyệt." Khi Đồng Tinh Nguyệt vẫn còn ngạc nhiên, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô thật sâu, "Trước đây, em đã nói với tôi rằng em và mẹ ở Đồng gia đã phải chịu đủ loại bất bình. Đồng Kiệt đổ lỗi cho em vì cái chết của mẹ cô ấy, cho nên đã dùng thân phận đại tiểu thư để gây khó dễ cho em, điều này có đúng không?”
Nếu là thật thì làm sao Đồng Kiệt lại ngay cả một phòng trong căn nhà này cũng không có!
Anh nên tự hiểu sẽ tốt hơn.
Bề ngoài cô luôn kiêu ngạo và độc đoán, khi nhìn thấy một con bướm bay vào sẽ cẩn thận mở cửa sổ để thả nó ra, hoàn toàn không có ác ý.
"Thiếu Thiên, đó là sự thật, em không hề nói dối, Đồng Kiệt thật đúng là bắt nạt em, cô ta không chỉ bắt nạt em, còn bắt nạt mẹ em, thậm chí còn muốn cướp đi anh..."
Lời giải thích của cô ta càng khẩn cấp thì nỗi hoảng sợ của càng lộ rõ.
Mặc Thiếu Thiên không muốn nghe thêm nữa, thất vọng nhìn Đồng Tinh Nguyệt rồi quay người rời đi.
"Thiếu Thiên, Thiếu Thiên!"
Đồng Tinh Nguyệt vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhưng anh đã không còn ở đó nữa.
Mặc Thiếu Thiên lái xe rất nhanh.
Chính anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Anh tức giận vì Mặc gia và Đồng gia đều không có tin tức Đồng Kiệt, hay tức giận vì những năm qua anh đã trở nên ngu ngốc như vậy?
Hoặc có thể, cả hai.
Mặc Thiếu Thiên nhấn ga tối đa, xe phóng điên cuồng, không biết mình đã chạy được bao lâu, cuối cùn
g anh mới dừng xe và gọi điện thoại bên đường.
"Tìm cho tôi một người."