
Trở Về Để Tự Cứu Mình
Kiếp trước, tôi không thể sinh con, nên đã nhận nuôi bốn đứa trẻ.
Con cả – Lai Tài – xuất chúng vượt trội, trở thành người đầu tiên trong vùng có tài sản trên vạn đồng.
Con hai – Lai Thông – nghĩa khí, hào sảng, trở thành đại ca có tiếng trong vùng.
Con ba – Lai An – cẩn trọng, tinh tế, trở thành giáo viên ưu tú của địa phương.
Con út – Lai Hà – ngoan ngoãn, nghe lời, trở thành bác sĩ quyền uy nhất khu.
Lẽ ra tôi có thể an hưởng tuổi già, nhưng về sau bệnh tật đeo bám, vì lo cho tụi nhỏ mà chẳng tích cóp được bao nhiêu.
Con cả rút ống thở của tôi, nói không có thời gian chăm sóc.
Con hai đổi số điện thoại, nói tôi sống cũng vô ích, thà chết còn hơn.
Con ba mỉa mai, oán trách tôi, rồi quay đi tìm mẹ ruột.
Con út thì cười nhạo, khinh bỉ tôi, nói tôi đến người còn ghét, chó cũng không thèm.
Tức giận đến chết, tôi trọng sinh về những năm 80.
Lần này, tôi muốn xem thử — không có tôi, tụi bây có thành người được không.
Bình luận