Chương 4 - Trở Thành Vợ Của Thiếu Gia Phá Gia

7

Vừa lên xe, tôi lập tức đưa Vân Tấn về biệt thự.

Trong phòng khách.

Tôi dựa vào ghế sofa.

Vân Tấn thì ngồi chồm hỗm ở góc tường.

“Hôm nay chơi vui không?” – tôi mỉm cười hỏi.

“Không không không… không vui chút nào!” – Vân Tấn méo miệng.

Tôi thở dài, vỗ vỗ vai anh ta. Anh ta bị dọa đến run lên.

“Vân Tấn à, dù gì thì giờ hai ta cũng coi như là vợ chồng rồi… ít nhất cũng là người yêu, đúng không?”

“Có những chuyện… tôi thật sự không muốn phải ra tay đâu.”

“Anh chắc cũng nhìn ra rồi, tôi là người rất hiền, không phải chọc tới giới hạn thì tôi không đánh ai cả, đúng không?”

Ánh mắt Vân Tấn lộ ra vẻ uất ức, như muốn nói lại thôi, rồi gật đầu.

Tôi hài lòng cười:

“Anh nhìn xem, có tôi rồi mà còn ra ngoài kiếm mấy em gái khác, thế có đáng bị ăn đòn không?”

Tuy giữa tôi với Vân Tấn chỉ là mối quan hệ kiểu giao dịch, nhưng tôi vẫn có nhiệm vụ… cải tạo anh ta.

Và trong mắt tôi, không thể dung thứ một hạt cát nào.

Chỉ cần còn ở bên tôi, anh ta mà dám tòm tem với mấy đứa khác, thì lần sau tôi sẽ đập gãy chân luôn.

Đàn ông ấy à, không đánh thì không chịu nghe lời.

Vân Tấn vừa định mở miệng, tôi nheo mắt lại một cái là anh ta sợ tới mức gật đầu lia lịa.

“Rồi, anh cũng thấy là đáng bị đánh rồi đúng không? Thế nếu lần sau anh còn ra ngoài với mấy em gái nữa thì sao?”

Tôi bắt đầu “chạy CPU” anh ta.

Vân Tấn ngơ ngác một lúc, rồi nói:

“Thì… lại bị chị đánh?”

“Chính xác.”

Tôi xoa đầu anh ta an ủi. Ê, tóc mềm thật, cảm giác như đang vuốt chó vậy.

“Nhớ kỹ, lần sau đừng như thế nữa. Bất kỳ lúc nào anh đi với mấy em gái khác, tôi đều sẽ buồn đấy, OK?”

Vân Tấn gật đầu.

Tôi cười.

Cái thằng phá gia chi tử này, thể lực thì yếu, mà đầu óc cũng chả khá hơn.

Bảo sao kinh doanh cái nào lỗ cái đó.

“Rất tốt, nào, ký cái này đi.”

Tôi lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng, đưa cho Vân Tấn.

Anh ta vừa nhìn liền đơ ra:

“Cái gì đây?”

“Bản cam kết ba điều.”

Tôi bắt chéo chân, nói:

“Từ giờ trở đi, chỉ cần vi phạm bất kỳ điều nào trong này, là tôi cắt sạch tiền tiêu vặt, cộng thêm một trận đòn.”

Vân Tấn lập tức bật dậy, khí thế thay đổi 180 độ, trừng mắt nhìn tôi.

“Triệu Hàn! Cái này là bóc lột! Chị đúng là đồ tư bản bóc lột!”

“Hôm nay tôi phá lệ luôn, đánh cả phụ nữ cho biết mùi gia bạo là gì!”

Tôi cười khẩy một tiếng:

“Anh có làm được không đấy, cún con?”

“Đệch!”

Mặt Vân Tấn tối sầm lại,

Xắn tay áo, lao thẳng về phía tôi.

8

Tôi đạp cho anh ta một cú bay thẳng ra ngoài.

Bay xa lắm.

“Đệt!”

Vân Tấn ôm bụng, nằm sõng soài cách tôi chừng bốn, năm mét:

“Chị… chị mẹ nó đánh thật à?!”

“Không thì sao?” – tôi hỏi ngược lại.

“Anh nhào vô người tôi trước đó. Tôi yếu đuối, nhát gan lắm, đừng dọa tôi chứ.”

“Chị mà gọi cái đó là yếu đuối á?!” – Vân Tấn lồm cồm bò dậy, vén áo lên, tám múi bụng giờ thâm tím một mảng to tướng.

Do tôi đạp đấy.

Ừm… chắc được tính là phòng vệ chính đáng.

“Khụ khụ.”

Tôi hắng giọng:

“Chứ không phải anh cứ đòi thử tay với tôi trước à?”

Vân Tấn nghiến răng:

“Cho tôi hỏi chị làm nghề gì vậy?!”

“Nhìn không ra à? Vợ anh đấy. Sau khi cưới có thể sẽ là bà nội trợ toàn thời gian.” – tôi đáp tỉnh bơ.

Thấy Vân Tấn trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận, tôi đành nhún vai:

“Thôi được rồi, tiết lộ cho anh biết… tôi là huấn luyện viên tán thủ, hiện đang ở trong đội tuyển quốc gia.”

“6.”

Vân Tấn giơ tay bấm một cái “6”, ánh mắt đầy phức tạp nhìn tôi, nghẹn một hồi mới bật ra một câu:

“Ba tôi đúng là thần tiên… tìm được chị để quản tôi.”

Tôi khiêm tốn:

“Thấp giọng thôi.”

Tối đến, Vân Tấn tắm xong, nằm trên giường chờ tôi bôi thuốc.

Tôi cầm chai dầu đỏ, vừa xoa một cái là anh ta hét lên một tiếng.

“Anh có thể câm miệng lại được không?” – tôi bực mình.

Vân Tấn ấm ức:

“Chị mẹ nó đánh tôi hai lần rồi, tôi kêu hai tiếng thì sao hả!”

Được rồi được rồi.

Tôi liếc anh ta một cái.

Thằng này công nhận dáng người đẹp, mặt mũi cũng sáng sủa, muốn body có body, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn IQ… thì cũng có nhan sắc.

Ngoài việc hơi ngu thì thật ra cũng không tệ.

“Anh như vậy á, sau này ai dám lấy anh?”

Bôi thuốc xong, Vân Tấn bĩu môi càm ràm:

“Chị hung như vậy, đúng là mẹ hổ.”

“Yên tâm.”

Tôi vỗ vai an ủi:

“Sẽ cố gắng cưới anh.”

“Biến!”

Anh ta hét lên như thể gặp ma.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)