Chương 5 - Trở Thành Vợ Của Thiếu Gia Phá Gia

9

Mấy ngày nay, Vân Tấn ngoan ngoãn hẳn.

Ngày nào cũng chỉ đảo mắt lườm tôi vài cái, ngoài ra thì gần như không ra khỏi nhà.

Nhưng mà anh ta như vậy lại khiến tôi… ngứa tay.

Mấy hôm rồi chưa đánh ai, trong người cứ bứt rứt không yên.

Thế là tôi kéo anh ta đi dạo phố với tôi.

“Tôi không đi! Không đi đâu đó!” – Vân Tấn ôm chăn, sống chết không chịu.

Tôi trợn mắt:

“Đi không? Không đi tôi đấm.”

“Dựa vào đâu chứ, tôi có làm gì sai đâu!” – Vân Tấn phản kháng.

Hehe.

Thằng nhóc này.

Tôi lấy bản hợp đồng ra, lạch cạch thêm vào một điều khoản mới:

【Nếu Triệu Hàn có yêu cầu, Vân Tấn bắt buộc phải đi theo. Nếu không, ăn đòn.】

Vân Tấn hét lên:

“Chị mẹ nó đúng là lạm quyền! Mặt chị còn dày hơn cả tường thành!”

“Tôi cảnh cáo chị nha Triệu Hàn, tôi cũng có khí tiết đó!”

Tôi nheo mắt, giơ tay lên dứ dứ.

Ngay lập tức, Vân Tấn bật dậy như cá chép vượt vũ môn, đứng phắt dậy:

“Đi đi đi! Không phải đi dạo phố à? Nhanh lên còn gì nữa!”

Tôi: …

Cũng có tí khí tiết đấy, nhưng… không nhiều.

Bãi đậu xe của trung tâm thương mại nằm ở tầng hầm B2.

Tôi và Vân Tấn vừa đậu xe xong, chưa đi được bao xa thì từ phía sau, một chiếc xe bán tải màu vàng lao tới.

Suýt chút nữa thì đâm trúng tôi.

Vân Tấn lập tức chửi:

“Đệch! Mày mù à?!”

Két—!

Chiếc xe thắng gấp lại.

Từ trên xe bước xuống bảy, tám tên đô con mặc đồ đen.

“Đậu xanh cái xe nát thế mà nhét được lắm người ghê!”

Vân Tấn trợn tròn mắt, xong… xìu luôn, nắm lấy tay áo tôi:

“Xong rồi, chạy mau!”

Tôi không chạy.

Vân Tấn cũng không chạy.

Tôi không chạy vì không sợ.

Còn Vân Tấn thì… chạy không kịp.

Chưa kịp định thần, một tên cao to đã túm lấy cánh tay anh ta, nhấc bổng lên rồi quăng thẳng vào xe.

“Đệch! Cứu tôi với!”

Mấy tên kia chẳng thèm để ý đến tôi, lên xe, đạp ga chạy vèo đi mất.

Tôi nhìn chỗ bên cạnh trống trơn, đứng đơ ra suy nghĩ.

Chẳng lẽ… đây là truyền thuyết về… bị bắt cóc?

Tại sao tôi lại cảm thấy… có chút phấn khích và háo hức vậy trời?

Khoan đã!

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, cắm đầu đuổi theo.

“Bọn mày mù à, còn thiếu người đấy! Tao to xác thế này mà không thấy hả?!”

“Sao không bắt tao?! Quay lại! Bắt tao với!!!”

10

Ngoài dự đoán mà cũng không quá bất ngờ.

Tôi cũng đã ngồi lên chiếc xe bán tải màu vàng đó.

Nói thật chứ, đừng nhìn cái xe nhỏ mà khinh, người bên trong đông phết, tính cả tôi với Vân Tấn là đủ để chơi hai ván Ma Sói nâng cao rồi.

Vân Tấn ngồi cạnh tôi, mặt đầy tức tối nhưng lại có chút xúc động:

“Chị mẹ nó bị ngu à? Không biết gọi cảnh sát sao? Còn chui lên xe làm gì!”

“Anh hiểu cái quái gì. Câm mồm đi, cún con, bớt sủa.”

Tôi lườm anh ta một cái.

“Hahahaha!” – tên cướp ngồi gần đó không nhịn được cười,

“Lần đầu tiên thấy có người tự nguyện bị bắt cóc đấy, chị từ viện nào ra vậy?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì tên có vẻ là thủ lĩnh đã cau mày, gõ bốp một cái vào đầu hắn:

“Cười cái đầu mày! Nghiêm túc vào! Bắt cóc là chuyện lớn đấy!”

“Ờ… biết rồi…” – tên kia ôm đầu, im bặt.

Nụ cười liền chuyển sang gương mặt tôi.

Tên cướp lườm tôi một cái rồi đá vào chân tôi một cú:

“Cười cái đầu mày!”

Tôi: …

Tôi nhịn.

Anh đợi đấy. Đợi tôi điều tra được ai đứng sau vụ bắt cóc này.

Nếu hôm nay tôi không đập gãy chân anh, thì xem như xương anh quá cứng.

Cửa sổ xe bị bịt kín hết.

Tôi chẳng nhìn thấy gì bên ngoài, không biết chúng tôi bị đưa đi đâu. Quẹo qua quẹo lại mấy lần, cuối cùng cũng dừng.

“Xuống xe!”

Tên cướp túm tôi một cái, suýt nữa đầu tôi đập vào cửa xe.

Tốt lắm, hai lần rồi đấy.

Chúng tôi bị dẫn vào một nhà máy bỏ hoang. Bọn chúng tịch thu điện thoại của cả hai.

Tôi còn chưa kịp định thần thì bị đá một phát vào mông từ phía sau.

“Đệt!”

Tôi ngã đè thẳng lên người Vân Tấn, anh ta thét lên thảm thiết:

“Chị mẹ nó, lần thứ ba rồi đấy!”

Tôi nghiến răng, quay lại trừng mắt nhìn tên cướp:

“Có gan thì khai tên ra xem nào!”

Tên cướp kia mặt vênh váo:

“Ông đây tên Vương Ngũ, không đổi tên, không đổi họ!”

“Vương Ngũ đúng không, tôi nhớ anh rồi.” – Tôi nghiến răng ken két.

Ngay lập tức, tên thủ lĩnh tát cho hắn một cái vào đầu:

“Mày bị ngu à?! Mày là cướp, lại khai tên với con tin là sao?!”

“À… giờ mới nhớ ra…”

Vương Ngũ đờ người ra, mặt mày ngơ ngác.

“Im lặng hết! Không thì dao đỏ vào, dao trắng ra, hiểu chưa?!” – tên cầm đầu đe dọa.

Tôi ngồi xuống đất, hắng giọng một cái, mặt đầy khí thế:

“Các người là ai phái đến? Có biết anh ta là ai không? Anh ta là con trai ruột của Vân Hải Quân – người giàu nhất nước đấy!”

“Các người dám bắt cóc cả cậu ta, không muốn sống nữa à?”

Nghe thế, Vân Tấn cũng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Tên cướp bật cười, bước tới sát Vân Tấn:

“Con trai của người giàu nhất nước hả?”

“Tất nhiên!” – Vân Tấn ngẩng đầu cao ngạo.

“Ông đây không chỉ dám bắt, mà còn dám đánh luôn đấy!”

Nói rồi, hắn vung tay lên, tát cho anh ta một cú trời giáng.

Đọc tiếp

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)