Chương 3 - Trở Thành Vợ Của Thiếu Gia Phá Gia

5

Trước khi đến Hoàng Triều, tôi cố ý rẽ qua trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh Nam.

Tự thưởng cho mình một bộ đồ xịn sò.

Nhìn vào gương, ừm, tôi phải công nhận… mình đúng là đẹp thật.

Trang điểm, ăn mặc chỉnh tề một cái, trông ra dáng tiểu thư nhà giàu hẳn.

Ai bảo tài sản của Vân Tấn bây giờ đều do tôi quản chứ?

Khi tôi đến Hoàng Triều thì đã hơn một tiếng trôi qua chắc Vân Tấn cũng chơi bời no nê rồi.

Giờ là lúc tôi lên sàn.

“Xin hỏi chị tìm ai ạ?” – nhân viên phục vụ thấy tôi liền bước tới đón tiếp.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:

“Tôi tìm Vân Tấn, có thể đưa tôi đến chỗ anh ta không?”

“Vâng, mời chị đi lối này ạ.”

Nhân viên dẫn tôi lên tầng cao nhất của Hoàng Triều, đến phòng VIP số 1603 trong cùng.

Vân Tấn đang ở đó.

Vừa đến gần cửa, tôi đã nghe thấy tiếng của Vân Tấn vọng ra:

“Con mẹ nó, không hiểu ba tôi bị cái gì, lại đi tìm cho tôi một con quê mùa làm vợ, tức chết tôi rồi.”

“Còn đem hết tiền đưa cho cô ta nữa chứ, bị lẫn tuổi già rồi chắc? Đến mặt mũi con nhỏ đó còn chưa nhìn rõ mấy lần!”

Cũng có chút hiếu thảo đấy… nhưng không nhiều.

Một giọng nữ õng ẹo vang lên:

“Anh Vân đừng giận nữa mà~”

“Chắc Tổng giám đốc Vân bị con nhỏ đó dụ dỗ nhất thời thôi. Anh yên tâm đi, tụi em đều đứng về phía anh mà.”

Vân Tấn cười:

“Vẫn là em gái Linh là tốt nhất.”

Tốt cái đầu mày ấy!

Tôi không nhịn nổi nữa, đạp mạnh cửa phòng bước vào, sắc mặt u ám như bão kéo tới.

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Trên ghế sofa đối diện cửa, Vân Tấn đang ngồi, bên cạnh là một cô gái mặt mũi yếu đuối đang dựa sát vào người anh ta.

Xung quanh có tầm bốn, năm người đàn ông, chắc toàn là bạn nhậu bạn phá của Vân Tấn.

“Chị đến đây làm gì?”

Vân Tấn nhìn tôi, ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên cực nhanh, rồi sau đó là vẻ khó chịu.

“Anh Vân ơi, ai vậy ạ?” – cô ả bên cạnh liếc tôi một cái rồi ôm chặt lấy tay anh ta – “Cô ta trông dữ quá à…”

Tôi mỉm cười.

Chuẩn vị “trà xanh luôn đấy.

Tôi nói:

“Tôi là mẹ nó.”

Nói xong, chẳng để ai kịp phản ứng, tôi đi thẳng tới, vơ lấy cái dĩa trái cây trên bàn, bụp một tiếng úp thẳng vào mặt Vân Tấn.

Vân Tấn sững người, nhìn tôi giận dữ:

“Chị mẹ nó dám—”

Chưa kịp nói hết câu,

Tôi đã đặt một chân lên bàn, kéo cổ áo anh ta, lôi từ trên ghế dậy.

Rồi…

Quật thẳng một cú vật qua vai.

RẦM!

Vân Tấn bị tôi quăng thẳng xuống sàn nhà.

Tôi học taekwondo, tán thủ, muay Thái từ năm 10 tuổi, 14 năm liền vô địch quốc gia.

Chỉnh một tên lông bông như anh ta, dễ như ăn cháo.

Cả căn phòng chết lặng.

6

Đặc biệt là con “trà xanh đang dính chặt lấy người Vân Tấn, bị cảnh vừa rồi dọa cho nuốt nước bọt ừng ực, run như cầy sấy.

“Á… đệt!”

Vân Tấn khom người, vừa mới bò dậy thì tôi thuận tay ngồi thẳng lên lưng anh ta.

Anh ta chống khuỷu tay dưới đất, không tài nào đứng dậy được.

Tôi bình thản châm một điếu thuốc, nở nụ cười dịu dàng.

“Chào các anh, tôi là vợ của Vân Tấn, tên tôi là Triệu Hàn.”

“Con cái dạy dỗ không nghiêm, hôm nay làm trò trước mặt mọi người, mong thứ lỗi.”

Mấy người kia ấp úng nhìn nhau, khí thế ban nãy biến mất sạch.

“À… chị dâu mạnh ghê đó.”

“Chuẩn luôn…”

Tôi gật đầu, rít một hơi thuốc rồi nhìn sang cô ả trà xanh đang run rẩy trong góc.

Cô ta vừa bị ánh mắt tôi lướt qua đã rùng mình một cái.

“Em gái à,” – tôi nhẹ nhàng mở lời – “Chị là vợ anh ấy, chuyện đó em biết đúng không?”

“Bi-biết ạ…” – cô ta co người lại, rụt rè gật đầu.

“Biết mà em còn dám dính sát vào ảnh như vậy, em nghĩ chị ăn chay trường chắc?!”

Câu gằn đột ngột của tôi làm cô ta bật khóc tại chỗ.

Tôi âm thầm lắc đầu.

Chậc, đám trà xanh đời này yếu quá, tâm lý mỏng như giấy.

“Lần này tha cho em.”

Tôi dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy. Dưới chân tôi, Vân Tấn bịch một cái nằm sõng soài dưới đất.

“Nhưng lần sau để chị bắt gặp, chị đập gãy chân.”

Trà xanh vừa khóc vừa gật đầu như gà mổ thóc.

“Đứng dậy, đi về.”

Tôi túm cổ áo Vân Tấn lôi dậy, quay sang cười xin lỗi với đám người còn lại:

“Xin lỗi nhé, hôm nay tụi tôi về trước, hôm khác chơi tiếp nha.”

Vân Tấn: “Cứu tôi với!”

Đám người kia mặt mày nghiêm túc, không dám hó hé câu nào:

“Chị dâu đi cẩn thận ạ!”

“Chị dâu nhớ quay lại chơi nha!”

Không ai để ý đến tiếng kêu cứu của Vân Tấn cả.

Ai dám nhào vô can thiệp, tôi đập người đó đầu tiên.

“Đệch! Mấy người tồn tại để làm gì hả?!”

Vân Tấn tức điên gào lên.

Tôi vung tay, tặng luôn một cú tát:

“Câm miệng!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)