Chương 10 - Trở thành ngọn đèn giữa biển sâu tăm tối

Cả buổi sáng, có vẻ như đội kỹ sư Na được nghỉ ngơi nên sau khi đội trưởng của họ rời đi thì lịch hẹn cứ thế nối tiếp nhau. Tôi cứ thế bấm nút xác nhận lịch hẹn. Sau ba ngày thì tôi cũng đã quen với công việc ở đây. Sau khi gửi tin nhắn xác nhận thì từng đoàn người Nhật Bản lần lượt đến khám đúng giờ.

Năm người thì bị sâu răng, ba người thì bị rơi miếng trám cũ, cạo vôi răng, viêm nha chu, nói chung là không có gì đặc biệt. Nhưng bệnh nhân cuối cùng thì hơi khác một chút. Đó là một người đàn ông tên Tamaki Yuzuru, ngoài việc môi bị nứt nẻ do cắn môi thì trông anh ta khá bình thường. Nhưng khi anh ta mở miệng ra thì bên trong hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều vết loét miệng như vậy. Các vết viêm mọc dày đặc trên lưỡi và cả dưới lưỡi, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tôi nhăn mặt. Rốt cuộc thì anh ta đã làm gì mà ra nông nỗi này? Chẳng lẽ có quả bom nào phát nổ trong miệng anh ta sao? Khi tôi hỏi anh ta đã làm gì mà ra thế này thì anh ta không trả lời.

"Anh có nhai nhím biển hay nhím gai gì không?"

"......Không."

Sau đó là một khoảng im lặng. Anh ta hoặc là không trả lời khi tôi hỏi, hoặc là trả lời rất chậm. Tôi gây tê rồi dùng laser đốt các vết thương. Ngửi mùi thịt cháy, tôi đốt từng vết viêm một, thấy có vẻ sẽ quá giờ hẹn tiếp theo nên tôi đã nhắn tin trước cho bệnh nhân tiếp theo để xin phép.

Tôi cho anh ta súc miệng rồi kê đơn thuốc viêm và thuốc súc miệng. Sau đó tôi dặn dò anh ta một tràng rằng phải hạn chế tối đa đồ ăn cứng, đồ ăn sống, đồ ăn mặn và đồ cay, tuyệt đối không được uống rượu và hút thuốc, và phải ngủ đủ 8 tiếng trở lên. Tamaki nghe tôi nói một cách ngơ ngác rồi từ từ gật đầu. Sau đó tôi lấy một nắm kẹo vitamin mà tôi luôn để trong túi ra đưa cho anh ta.

"Vì có vitamin nên khi nào bị căng thẳng thì anh cứ ăn một viên. Anh có thể xin nghỉ phép được không?"

"......Không."

Những người này xin nghỉ phép kiểu gì nhỉ? Tôi thì được nghỉ cố định vào cuối tuần, nhưng tôi không rõ những người làm việc theo ca kíp 4 ngày thì xin nghỉ như thế nào.

"Không làm việc, nghỉ ngơi thật thoải mái, ăn uống đầy đủ, súc miệng và ngủ nhiều là tốt nhất. Nhưng nếu không được thì cũng chẳng còn cách nào. Nếu được thì anh cứ hỏi đội trưởng xem có thể xin nghỉ phép theo ý kiến của nha sĩ không, nếu được thì cứ đến đây. Tôi sẽ nói với đội trưởng là Tamaki cần nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe."

Đưa cả chỉ nha khoa cho Tamaki đang im lặng thì tay anh ta gần như không còn chỗ để cầm. "Ba ngày nữa gặp lại. Giữ gìn sức khỏe nhé." Sau khi kết thúc ca khám mà gần như chỉ có bác sĩ nói, tôi gọi người tiếp theo vào.

Khi tôi đang trám răng sâu cho một nhân viên của đội kỹ sư đội A thì có người nhắn tin đến máy tính bảng của tôi. Đó là một nhân viên người Nhật đã từng khám chỗ tôi, nhưng kỳ lạ là anh ta không hỏi về răng của mình mà lại hỏi về tình trạng răng miệng của Tamaki Yuzuru. Tôi nhìn tên thì không phải là Sato, đội trưởng đội Na.

Trong lúc bệnh nhân đang súc miệng, tôi đã gửi tin nhắn trả lời: "Tôi không thể tiết lộ hồ sơ bệnh án của người khác." Sau đó thì không có tin nhắn nào nữa.

Đã bốn ngày kể từ khi tôi đến đây, nhưng tôi vẫn không thể tin được là mình đang ở dưới đáy biển. Dù tôi cố gắng không nghĩ đến việc mình bị giam cầm, nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm nhận được điều đó. Thật kỳ lạ.

Nha sĩ là một nghề mà nếu bệnh nhân cứ liên tục đến từ sáng đến tối thì sẽ phải làm việc không ngừng nghỉ, ngoại trừ giờ ăn trưa. Về điểm này thì cũng giống như nhân viên văn phòng hay người tự kinh doanh. Phải ở yên một chỗ, ngoại trừ giờ ăn trưa thì hầu như không được rời khỏi vị trí được giao.

Tôi đã nghĩ cuộc sống trên đất liền và cuộc sống ở căn cứ dưới biển không khác nhau là mấy. Nhưng khi thực sự đến dưới đáy biển thì tôi đã nhận ra sự khác biệt rõ rệt. Ngay cả không khí hít vào ở căn cứ dưới biển cũng khác. Cứ như thể đang khám bệnh trong máy bay vậy. Cảm giác như thể tôi đã biến thành một con cá bị mắc kẹt trong bể nước nhân tạo được tạo ra một cách giả tạo để con người có thể sống sót.

Tôi thấy may mắn vì mình là một người không quá hòa đồng và không thích hoạt động nhiều. Chắc những người không thích ngồi yên một chỗ ở nhà mà phải ở dưới đáy biển thì chỉ cần một ngày thôi cũng sẽ phát điên mất. Ngay cả một người hướng nội như tôi cũng cảm thấy mãnh liệt khao khát được đón gió và hít thở không khí trong lành. Mới chỉ có bốn ngày thôi mà!

Nhận thấy còn thời gian trước giờ hẹn tiếp theo, tôi không do dự bước vào thang máy trung tâm. Vừa xuống đến tầng 0, tôi đã đi lang thang trên hòn đảo nhân tạo. Gió thổi rất mạnh. Những cánh quạt trắng của các tuabin gió được lắp đặt trên đảo quay tít trong gió mạnh. Tôi nghĩ nếu mình nhẹ hơn một chút thì chắc đã bị gió thổi bay rồi, vừa đi được vài bước thì ánh nắng chói chang đã tấn công vào mắt tôi.

Sau năm phút tận hưởng ánh nắng, gió biển và chút bụi bặm, tôi bỗng trào dâng cảm giác muốn quay trở lại phòng khám ấm áp, tĩnh lặng và chắc chắn là chưa có ai. Lạnh quá. Gió thổi mạnh quá. Muốn uống đồ ngọt quá. Tôi nhanh chóng bắt thang máy trung tâm và trở lại đáy biển. Rồi tôi chạy một mạch đến quán cà phê ở khu trung tâm.

"San Hô Đỏ" ở Căn cứ dưới biển số 4 là một quán cà phê do một phụ nữ Nhật Bản tên Fumiko điều hành. Trong vài ngày qua, mỗi ngày tôi đều uống hai ly và đã thử gần hết các loại đồ uống ở đây. Món tôi thích nhất là "Cà phê San Hô Đỏ", một loại latte mà nếu uống ba shot thì caffeine sẽ ngấm thẳng vào mạch máu. Phải nói là rất ngon, nhưng sau khi uống thì tay tôi run lẩy bẩy vì caffeine. Tôi muốn uống đồ ngọt, nhưng vì ca khám tiếp theo nên tôi đã gọi một ly Orange Blended và ngồi chờ.

Bên cạnh quán cà phê có khá nhiều ghế ngồi, những người đã gọi đồ uống thì ngồi chờ, hoặc là trò chuyện, hoặc là cãi nhau bằng lời. Có vẻ như hai người, một nam một nữ, đã cãi nhau từ trước khi tôi đến. Tôi cũng hơi lo, nếu họ đánh nhau bằng tay chân thì tôi sẽ phải can ngăn hoặc gọi nhân viên y tế, nhưng cho đến khi đồ uống được mang ra thì họ vẫn ngồi đó một cách "hòa bình", vừa nhe răng với nhau vừa cãi nhau bằng giọng điệu nhanh và đầy tính công kích.

Tôi ngồi nhâm nhi ly nước cam đá xay, cố gắng không nhìn họ nhưng vẫn để ý. Rồi tôi nhận ra hầu hết mọi người xung quanh quán cũng đang nhìn họ như tôi, tôi mới yên tâm và quay trở lại phòng khám, nơi mà bệnh nhân đang chờ.

Khi đang trên đường về phòng khám, tôi chợt tự hỏi nếu ở đây xảy ra vấn đề gì đó hoặc có tranh chấp thì sẽ được xử lý như thế nào. Khi đọc sách hướng dẫn về căn cứ dưới biển, tôi thấy có một hiệp ước bảo vệ di sản dưới biển, chắc cũng sẽ có một hiệp ước bảo vệ nhân viên căn cứ dưới biển. Tôi vẫn chưa đọc hết các giấy tờ liên quan đến việc nhận việc của mình. Nhìn bộ xương cá mập ở đằng xa, tôi chợt tự hỏi chính mình.

......Mình mệt mỏi sao? Tôi nắm chặt ly Orange Blended trong tay. Có lẽ do tôi là người mới ở đây nên vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm với việc làm việc ở căn cứ dưới biển. Có thể là do công việc ở đây khác nhiều so với trên đất liền. Không có y tá nha khoa, không có kỹ thuật viên nha khoa, tôi phải làm việc bằng ba người nên sắp kiệt sức rồi. Cũng may là bệnh nhân không nhiều và tất cả đều là thiết bị tối tân, nếu không thì có lẽ tôi đã bỏ trốn ngay trong ngày đầu tiên rồi...... À mà liệu có trốn được không? Lương ở đây cao như vậy cơ mà?

Trước hết, chắc chắn là luật áp dụng ở căn cứ dưới biển khác với luật ở Hàn Quốc. Ở đây nha sĩ được phép tự làm răng giả. Tôi hỏi Priya xem liệu tôi có phải là người duy nhất sử dụng phòng khám này không, và liệu họ có tuyển thêm người không thì cô ấy nói là họ đã đăng tin tuyển dụng rồi. Ở Nga và New Zealand. Nhớ lại quá trình được tuyển dụng của mình thì chắc cũng phải mất ít nhất hai tháng nữa mới có người mới đến. Tôi nhìn cái miệng cá mập đang ngày càng đến gần và nghĩ. Được rồi. Trước mắt cứ đặt mục tiêu sống sót trong hai tháng đã.