Chương 9 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Trình Quân

Tôi đứng bơ vơ giữa đám đông, nhìn cô ấy nằm trên vai người đàn ông khác. Ánh mắt cô ấy khi nhìn thấy tôi không khác gì nhìn thấy chủ nợ.

Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Rõ ràng chúng tôi đang sống rất hạnh phúc nhưng cô ấy đột ngột biến mất.

Một năm trước, khi tôi đang đi vào con hẻm nhỏ để gặp Tống Mỹ Kỳ thì ý thức của tôi đã bị mất đi, lúc tôi tỉnh dậy, tôi chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, đen nhẻm đang nhìn lom lom vào mình.

Sau khi hỏi han tôi hồi lâu nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu, cô ấy tự giới thiệu tên mình là Khương Nhu và là vợ của tôi. Cô ấy bảo tên tôi là Trình Quân. Rất nhanh chóng, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy được thiết lập.

Khương Nhu là một kẻ tham tiền, cô ấy còng lưng kiếm tiền và cũng bắt tôi làm đủ mọi việc để kiếm tiền.

Phần thưởng dành cho một ngày lao động mệt mỏi của tôi là một bữa ăn ấm cúng, những nụ hôn ngọt ngào và màn ái ân nóng bỏng. Cơ thể quyến rũ của người phụ nữ đó ám ảnh tôi từng đêm.

Rời khỏi nhà hàng, tôi không quay về văn phòng mà về thẳng nhà để tắm nước lạnh. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, cơ thể tôi lại thay đổi, bộ dạng chạy trốn của cô ấy khiến tôi muốn bắt lấy cô ấy, ném cô ấy lên giường và hành hạ.

Đã lâu rồi, tôi không gần gũi phụ nữ, chỉ biết dùng công việc để đè nén nhu cầu sinh lý của một gã đàn ông.

- Khương Nhu… Khương Nhu…

Tôi gọi tên cô ấy, hơi thở càng lúc càng trở nên nặng nề. Khắp căn phòng mờ mịt hơi nước, nhiệt độ càng lúc càng tăng. Tôi mơ màng thấy Khương Nhu đứng trước mặt tôi, từ từ tiến lại và ôm lấy tôi.

- Khương Nhu…

Sức lực tôi gần như bị rút cạn, tôi trượt xuống và ngồi trên sàn. Tôi không muốn tự mình giải quyết như thế này, tôi muốn cô ấy giúp tôi. Tôi muốn cùng cô ấy tạo ra những em bé đáng yêu của chúng tôi, biến chúng tôi thành một gia đình thật sự.

- Khương Nhu, sao em dám nhảy lên vai người đàn ông khác chứ? Khốn kiếp, em chỉ có thể là của anh thôi. Chết tiệt. Em có lên giường cùng hắn chưa vậy? – Tôi đấm mạnh tay xuống sàn. Cơn ghen khiến tôi gần như mất kiểm soát.

Sau khi bình ổn lại hơi thở, tôi nhanh chóng tắm gội, thay đồ và lái xe đến tập đoàn và tiếp tục phê duyệt mớ hồ sơ còn dang dở.

- Thưa chủ tịch, cô Triệu Tử Mai muốn gặp anh ạ. – Trợ lý hé cửa, thò đầu vào và nói.

Trước khi tôi kịp trả lời thì anh ta đã bị một lực từ phía sau kéo lùi lại và mấy giây sau, Triệu Tử Mai xuất hiện.

Cô ấy là vị hôn thê của tôi, nói chính xác hơn, là vị hôn thê mà mẹ tôi chọn cho tôi. Ông nội mang ơn gia tộc của Triệu Tử Mai nên cũng rất yêu quý cô ấy và nếu như tôi kết hôn cùng cô ấy, chiếc ghế chủ tịch hiện tại tôi đang ngồi sẽ không bao giờ bị lung lay.

Thế nhưng, đó không phải là điều tôi muốn, tôi muốn chiếc ghế này và muốn Khương Nhu, không phải Triệu Tử Mai.