Chương 10 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
- Anh yêu, chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé. – Triệu Tử Mai trườn lên bàn như một con rắn nước và chạm vào tay tôi.
- Anh có cuộc họp xuyên đêm rồi, không đi được. – Tôi thu tay lại, tiếp tục ký hồ sơ.
- Vậy thì em sẽ mua thức ăn mang vào đây và cùng anh ăn nhé, anh không thể nhịn đói từ chiều đến tối được. – Cô ấy tiếp tục kèo nài.
- Đừng phí thời gian cho anh nữa Tử Mai. Như anh đã nói, chúng ta chỉ có thể là bạn mà thôi. Tình yêu cần xuất phát từ hai phía. Như thế này không công bằng cho em đâu. – Tôi mệt mỏi đưa tay xoa trán và nói.
- Không có gì là không công bằng cả, rồi em sẽ làm cho anh cảm động. Được rồi, hôm nay tha cho anh, chúng ta sẽ ăn cơm vào một ngày khác, có mẹ anh và ông của anh.
Trong lúc tôi không chú ý, Triệu Tử Mai đã rướn người tới và đặt lên trán tôi một nụ hôn. Tôi chẳng biết cô ấy xài loại son gì mà màu đỏ như máu.
Khi tôi nhìn vào chiếc tủ kính, tôi thấy trán mình xuất hiện một dấu môi màu đỏ. Cô ấy vừa đi thì Trình Lâm bước vào, đặt một xấp hồ sơ xuống trước mặt tôi.
- Gì vậy? – Tôi rút khăn tay, vừa lau trán mình vừa hỏi.
- Kế hoạch thu mua công ty ELV, em xem qua đi, nếu có thắc mắc gì thì anh sẽ giải trình.
Tôi gật đầu, tiếp tục công việc dở dang của mình. Qua hết mấy giây, Trình Lâm vẫn chưa rời đi.
Tôi không ưa gì anh chàng này, từ nhỏ cho đến lớn đều như vậy. Trình Lâm là đứa con ngoài giá thú của ba tôi trước khi ông lấy mẹ tôi.
Vì muốn ba tôi toàn tâm toàn ý với gia đình, ông nội đã đón anh ta về biệt thự và nuôi dưỡng.
Thế nhưng ba tôi vẫn dây dưa cùng người phụ nữ đó và trong khi bị cánh phóng viên đuổi theo chụp ảnh, chiếc xe chở hai người họ đã lao vào giải phân cách.
Tuy bề ngoài cả Trình Lâm và tôi đều tỏ ra bình thường nhưng chúng tôi biết rõ một cánh rừng không thể chứa nổi hai con cọp. Tập đoàn Phương Nam này nếu có anh ta thì không có tôi.
Anh ta muốn tài sản, tôi có thể quy ra tiền mặt và đưa cho anh ta chứ không muốn cùng anh ta làm việc. Và tôi biết Trình Lâm cùng vậy, có điều anh ta thậm chí chẳng muốn tôi mang theo một đồng nào.
- Tình cảm của em và Tử Mai rất tốt nhỉ? Sao không mau kết hôn đi? – Trình Lâm chậm rãi lên tiếng.
- Nếu tôi và cô ấy kết hôn, anh sẽ không còn cơ hội ngồi vào vị trí hiện tại của tôi nữa. Anh thật sự mong muốn điều đó sao? – Tôi ngừng tay, ngẩng đầu lên và hỏi.
- Chứ không phải vì em còn nhớ thương Mỹ Kỳ sao? Em có cần anh tìm cô ấy về cho em không?
- Không cần, tôi không thiếu phụ nữ đến mức đâm đầu vào một kẻ từng vứt bỏ mình. Hơn nữa, tôi không tin ông nội chỉ nhìn vào người phụ nữ bên cạnh tôi để quyết định cho tôi những gì. Tôi có năng lực và như anh thấy đấy, tôi đang ngồi ở đây và là lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Phương Nam.
- Đúng vậy, hãy ngồi cho chắc vào nhé, em trai.
Trình Lâm nhếch miệng cười rồi ung dung rời đi. Anh ta đắc ý cái gì chứ? Anh ta thậm chí không thể đưa ra quyết định lớn trong tập đoàn. Anh ta vẫn cần cái gật đầu của tôi cho mỗi quyết định của anh ta.
Phải, tôi từng bị một người phụ nữ bỏ rơi, không, là hai người. Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Chỉ cần tôi đưa Khương Nhu về lại bên mình là ổn thôi mà.
Tống Mỹ Kỳ là quá khứ rồi, hiện tại, tôi muốn Khương Nhu, người phụ nữ đã tự nhận mình là vợ tôi, cùng tôi lăn lộn trong đêm tối suốt một năm dài.
Cô ấy cũng đã vứt bỏ tôi nhưng cô ấy là ngoại lệ. Khi tôi chỉ là một kẻ khờ ngớ ngẩn, không có gì trong tay thì chính Khương Nhu đã ôm lấy tôi, cho tôi một tổ ấm.