Chương 8 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Tôi đang tung tăng rời khỏi nhà hàng thì bắt gặp một bóng dáng trông rất giống cái gã lăn giường cùng tôi trong suốt một năm.
Và khi anh ta quay đầu lại, tôi dám chắc chính là Trình Quân bởi đây là nhà hàng năm sao, không phải cái quán rượu dành cho người có thu nhập thấp.
Nhác thấy có bà cô trung niên đang bê một chậu cây đi, tôi liền chạy đến bên cạnh bà ấy, khom lưng, sóng bước cùng để chậu cây có thể làm cái khiên che chắn cho tôi, giúp tôi rời khỏi đây mà không bị ác ma Trình Quân phát hiện.
Mấy thủ đoạn mà anh dùng để đối phó với đối thủ là cực kỳ tinh vi, tàn nhẫn và hoàn toàn hợp pháp hóa tất cả.
- Cái cây này thật đẹp. – Tôi lên tiếng vì người phụ nữ nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
- Tất nhiên rồi, giá trị của nó rất lớn và sẽ được đặt ở nơi sang trọng nhất. – Bà ta nhún vai, tự hào khoe khoang.
Hai chúng tôi lại tiếp tục đồng hành cùng nhau. Bà ta đi thì tôi đi, bà ta dừng lại thì tôi dừng lại.
Cuối cùng, sau khi tặng cho tôi một nụ cười khá giống nụ cười của mấy mụ phù thủy, bà ta đổi hướng đột ngột, khiến tôi không kịp phản ứng và lộ tẩy trước đôi mắt như hình viên đạn của Trình Quân.
Cảm giác của tôi lúc này giống như bộ quần áo đang mặc trên người bị người ta lột đi vậy, trần trụi và lạnh lẽo.
Khoảnh khắc thấy Trình Quân đang sải bước về phía mình, tôi đâm hoảng, vội co chân bỏ chạy. Mắt tôi đảo như rang lạc, cố tìm anh người yêu có tên giống chàng cướp biển Caribbean, Jack.
Nếu Jack bảo tôi đưa ngược lại số tiền này cho anh ta thì anh ta mới giúp tôi đóng vai tình nhân, tôi cũng sẽ đồng ý. Ít nhất khi thấy bên cạnh tôi có đàn ông, gã Trình Quân kia sẽ tạm tha cho tôi.
- Khương Nhu.
Thanh âm như tiếng vọng từ địa ngục khiến chân tôi như được chắp thêm hai đôi cánh, tôi cắm đầu cắm cổ lao ra khỏi cửa chính và chạy xuống những bậc thang, thẳng đến bãi đỗ xe.
- Jack, Jack, anh yêu ơi. – Tôi lớn tiếng gọi khi phát hiện ra vị cứu tinh của mình.
Người đàn ông quay lại nhìn tôi với vẻ mặt sửng sốt. Mọi người xung quanh cũng sửng sốt trước chất giọng như chuông vang của tôi.
Tôi không cố ý gây sự chú ý đâu nhưng tôi đang mang giày cao gót, không thể chạy nhanh. Nếu tôi chậm một bước, Jack sẽ chui vào trong xe và Trình Quân sẽ bắt được tôi.
Chỉ trong vài bước chân trước khi tiếp cận anh ta, tôi đã nghĩ ra một kịch bản hoàn hảo để không mất ngược số tiền công vừa rồi. Tôi yêu tiền như mạng, làm sao tôi có thể không nghĩ ra cách cứu nó chứ.
- Có… có chuyện gì vậy? – Giọng anh ta lắp bắp, lộ rõ vẻ sợ hãi.
- Tôi… hình như tôi vừa nhìn thấy ba mẹ của anh. Hình như…
Tôi còn chưa nói xong thì Jack đã nhấc tôi lên và ôm tôi đi về phía chiếc xe. Tôi chới với bám chặt hai tay vào vai anh ta.
Khoảnh khắc định thần trở lại, tôi nhìn về phía trước mặt mình và thấy Trình Quân đã dừng lại.
Anh đứng im, như một pho tượng tạc tuyệt mỹ giữa dòng người xuôi ngược, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tôi. Thật may quá, suýt chút nữa thì tôi đã bị anh tóm được rồi.
Tôi mong anh đừng đuổi theo, tôi mong anh tha cho tôi, tôi đang sống bình yên, không muốn chạy trốn nữa.