Chương 7 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
- Ba mẹ, đây là Khương Nhu, bạn gái của con. – Jack nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra khỏi cánh tay anh ta và nói.
- Cháu chào hai bác, cháu tên Khương Nhu. – Tôi giả vờ thẹn thùng, cúi đầu.
- Chào cháu, mau ngồi xuống đi.
Hai vị phụ huynh nở nụ cười rộng tận mang tai, khen tôi xinh đẹp, dịu dàng, xứng lứa vừa đôi với con trai họ.
Vâng, tôi rất xứng với Jack trong vai diễn này, còn thân phận thật thì giống như cái bập bênh, một đầu dưới đất, một đầu trên trời vậy.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, tôi cũng ăn uống rất nhiệt tình. Vì nghe được đi nhà hàng năm sao nên tôi thậm chí không ăn sáng, chừa bụng đến đây. Tôi có thể không thích quần áo đẹp nhưng tôi thích được ăn ngon, thức ăn ngon có khả năng xoa dịu trái tim tôi trước khi xoa dịu bao tử.
Nhờ tôi thường xuyên làm kẻ đồng hành cùng các giám đốc già trong mấy bữa tiệc rượu nên cũng am hiểu về các vấn đề liên quan đến kinh doanh và tôi đã trả lời trôi chảy các câu hỏi của ba mẹ anh xoay quanh công việc của mình.
- Nghe Jack nói cháu làm nhân viên kinh doanh rất vất vả, phải cùng sếp đi tiếp rượu đối tác. Yên tâm đi, một khi hai đứa kết hôn, cháu chỉ cần ở nhà và sinh con thôi. – Ba Jack lên tiếng.
- Phải, gia đình chúng ta khá giả, có tận ba căn biệt thự cho thuê, còn có mấy khu nhà trọ và cổ phần trong ngân hàng, không lo về kinh tế đâu. – Mẹ Jack tiếp lời.
Con tôm vừa chui xuống họng tôi được một nửa thì vướng lại. Tôi nghẹn ngào trước khối tài sản của họ.
Tôi muốn hỏi anh chàng bên cạnh có thể biến giả thành thật không. So với các khách hàng trước đây của tôi, anh ta đẹp trai hơn họ rất nhiều, cao ráo và sạch sẽ, còn dịu dàng nữa.
Nếu anh ta không thích phụ nữ, tôi không ngại làm chị em với anh ta đâu, cùng nhau kiếm tiền và chia tiền.
- Ăn từ từ thôi, không ai giành của em. – Jack dịu dàng rút khăn giấy, lau vết dầu mỡ bám trên má tôi và nói.
- Cảm ơn anh. Thức ăn ở đây ngon quá. Anh cũng ăn đi. – Tôi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng Jack, phối hợp với anh ta, diễn tròn vai cặp đôi yêu nhau đến chết đi sống lại.
Ba mẹ Jack ăn được một lúc thì bảo mỏi lưng và ra về trước, nhường không gian lại cho chúng tôi có thời gian trò chuyện.
Không còn có họ, tôi không khách sáo nữa, ăn như hổ đói. Dù gì cũng phải trả tiền, tội tình gì mà không ăn chứ?
- Anh định dùng lý do gì để chia tay sau ba tháng nữa? – Tôi vừa nhai vừa hỏi.
- Vẫn chưa nghĩ ra, tới đó cứ bảo là không hợp tính đi. – Jack đáp sau hồi lâu ngập ngừng.
Sau khi ăn sạch mọi thứ trên bàn, chỉ chừa lại chén, dĩa, ly, thìa, đũa và khăn giấy, tôi xòe tay ra trước mặt Jack, nháy mắt mấy cái.
Anh ta gật đầu rồi nhanh chóng móc ví, đưa cho tôi một xấp tiền. Tiền rất mới, cạnh rất bén, có thể dùng làm dao cạo râu được.
- Anh hài lòng chứ? – Tôi vừa cất tiền vào túi xách vừa hỏi.
- Cô diễn tốt lắm. Nhớ nhé, nếu không may gặp ba mẹ tôi trên đường thì cứ chào hỏi họ, sau ba tháng, tôi thông báo chúng ta chia tay thì có thể phớt lờ.
- Yên tâm.
Thanh toán tiền xong, Jack ngỏ ý đưa tôi về nhưng tôi từ chối và đi vào nhà vệ sinh. Ban nãy ăn và uống nhiều quá nên bụng hơi trướng.
Trong khoảng thời gian xả nước cứu thân, tôi lôi xấp tiền ra và đếm lại, nếu thiếu một tờ, tôi sẽ dí theo anh ta. Thật may vì nó đủ.