Chương 6 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Tạm gác lại mọi suy nghĩ, tôi ngã xuống giường, ngủ đến năm giờ sáng rồi lại bật dậy như con lật đật, tiếp tục hành trình kiếm tiền.
Cũng vì không có tiền mà ba mẹ tôi đã lần lượt qua đời vì bệnh tật, điều đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong tôi.
Tôi chọn góc ngã tư, đứng ngay cột đèn giao thông và phát tờ rơi cho từng tốp người dừng lại chờ đèn chuyển sang màu xanh.
Thấy kính chắn gió của một chiếc xe hơi kéo xuống, tôi vội đưa tờ giấy ra và người bên trong cũng nhận lấy, bàn tay anh ta rất đẹp, thon, dài, các khớp xương rõ ràng, trông như bàn tay của một bác sĩ phẫu thuật.
Anh ta lại tiếp tục vươn tay ra và tôi nhanh chóng đưa thêm tờ nữa. Đến lần thứ ba, tôi nhảy lại lên lề, không đưa nữa.
Cái gã này định gom giấy về bán đồng nát đấy à? Tôi là một người làm việc rất có lương tâm, nếu không, giờ này tôi đã xong việc rồi.
Sau khi hoàn tất công việc của buổi sáng, tôi ghé quán mua ly nước mía và ngồi nghỉ mệt.
Khung chat trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của người môi giới, anh ta cho biết có người cần tôi giả làm bạn gái ra mắt bố mẹ, địa điểm là nhà hàng năm sao ngay trung tâm thanh phố, thời gian là trưa ngày mai.
Trở về nhà, tôi nhanh chóng học thuộc các sở thích, sở trường, sở đoản cũng như trình độ học vấn, công việc, các mối quan hệ xung quanh khách hàng của mình.
- Thạc sĩ ngành ngân hàng, ba mươi tuổi, lương một tháng, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám số không. Không tệ, tại sao vẫn ế vậy? – Tôi nhìn gương mặt đẹp trai trong ảnh, tặc lưỡi, tự hỏi.
Đúng hai giờ chiều, tôi lại xuất hiện ở siêu thị. Hôm nay khách đột nhiên đến đông vào khung giờ này.
Tôi vừa trao túi hàng và tiền thối cho một vị khách thì một gương mặt đẹp trai bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Anh ta trông khá giống Trình Quân.
- Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho anh? – Tôi nở nụ cười rạng rỡ và hỏi.
- Tôi đi mua dưa hấu nhưng không biết trái nào ngon. – Người đàn ông đáp.
- À, dưa ở đây là dưa tuyển, trái nào cũng ngon cả. Có loại nhiều nước, vị ngọt không nhiều, chủ yếu dùng giải khát và có loại ít nước nhưng rất ngọt. Anh muốn loại nào, tôi lựa cho anh. – Tôi đáp.
Anh ta gật đầu và bảo tôi lấy cho anh ta một trái dưa nhiều nước để giải khát.
Mãi cho đến khi anh ta rời đi, tôi mới nhớ ra đã từng thấy anh ta trên báo, anh trai của Trình Quân, Trình Lâm, một trong hai người thừa kế sáng giá của tập đoàn Phương Nam, nắm giữ chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn này.
Gạt bỏ những kẻ giàu có ra khỏi tâm trí, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ lại các thông tin xoay quanh vị khách hàng.
Trưa nay, tôi và anh ta cũng đã trao đổi qua điện thoại, thống nhất mốc thời gian, địa điểm quen nhau, nghề nghiệp của tôi và một vài kỷ niệm đáng nhớ không hề có thật để hai vị phụ huynh không nghi ngờ.
Khi bình minh đến lần nữa, tôi lại đi phát tờ rơi và gần trưa, tôi trở về căn hộ, tắm gội, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy trắng đơn giản thanh thoát rồi xách túi xách rời đi, đến địa điểm hẹn.
Nhờ những công việc theo kiểu thế thân này, tôi liên tục được ăn uống ở các nhà hàng sang trọng với những bữa ăn hơn cả mấy tháng lương của tôi ở siêu thị.
- Cô là Khương Nhu đúng không? – Một anh chàng đẹp trai tiến đến trước mặt tôi và hỏi ngay khi tôi vừa bước vào sảnh chính.
- Vâng, anh là Jack?
- Phải. Trông cô đẹp hơn trong ảnh nhiều. Đi thôi, ba mẹ tôi ngồi bên kia.
- Nhập vai thôi nào. – Tôi choàng tay qua cánh tay anh ta và mỉm cười.