Chương 5 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
- Không, thưa quý khách, không… không phải sử dụng như thế, vẫn sẽ có thai đấy ạ. Chúng ta… chúng ta nên làm theo hướng dẫn sử dụng từ nhà sản xuất. Dùng ở dưới, không phải ở trên. – Quản lý bình tĩnh giải thích ngay khi vừa chạy đến và nghe nhân viên thuật nhanh mọi chuyện.
Tôi đưa tay lau mồ hôi đang vã ra trên trán mình. Tôi tự hỏi Trình Quân đã ăn được bao nhiêu cái bao cao su rồi? Vẫn tiêu hóa tốt sao? Răng anh ta là răng trâu à? Bao tử của anh ta là cối xay à? Tôi đoán nó rất dai đấy.
Tôi không ngờ người đàn ông từng chung chăn gối với mình lại có những sở thích kinh dị như vậy? May là tôi nhanh chân lẹ mắt thoát kịp. Anh ta khiến tôi và các đồng nghiệp được mở rộng tầm mắt.
Tầm mắt Trình Quân dời khỏi mặt tôi và nhìn xuống tay anh. Tôi thấy anh hơi sững sờ, tay anh run rẩy và vành tai anh đỏ lên. Anh nhanh chóng bỏ tất cả vào túi quần và đằng hắng mấy tiếng.
- Tôi muốn mua kẹo nhưng lấy nhầm. – Anh lấy hộp kẹo, đưa cho tôi và nói.
Tôi nhanh chóng in hóa đơn cho Trình Quân và nhận tiền từ anh. Tôi rất muốn cười nhưng vì là tôi đang trong quá trình được đề bạt lên chức, cần lắm sự chuyên nghiệp nên tôi gắng gượng nhịn cười.
Cũng may là tôi có cái khẩu trang hỗ trợ. Tôi đoán mặt tôi lúc này đang méo mó giống một quái vật.
Có vẻ như anh rất xấu hổ, sau khi lấy tiền thối thì đi nhanh như gió. Tôi thầm cảm ơn anh vì nếu anh đi chậm một chút thì sẽ nghe được những tràng cười không dứt vang lên sau lưng và chúng tôi sẽ mãi mãi làm nhân viên ở đây, khỏi mơ đến chức quản lý.
- Cười cái gì mà cười, vui lắm hay sao mà cười? Xếp đặt hàng hóa kiểu gì mà để khách lấy lộn vậy? Xếp lại, mau xếp lại đi. – Quản lý quát.
Tôi biết bà ấy quát thế thôi chứ bà ấy cũng chẳng khá hơn chúng tôi, bằng chứng là cái mặt bà ấy đang méo xẹo, dùng tất cả các cơ mặt kiềm lại nụ cười.
Tuy vậy thì chúng tôi vẫn làm theo, tách hai thứ hàng hóa ra hai nơi xa nhau, cách một gang bàn tay.
Đây đều là những mặt hàng mới được sản xuất và tung ra thị trường, thế nên mới được đặt đây để tiện cho nhân viên quảng cáo với khách.
Trình Quân đi rồi, tôi cũng tháo khẩu trang ra và tiếp tục công việc của mình. Cũng may là anh nhầm lẫn, không thích nhai bao sao su như tôi nghĩ. Cũng may là anh không phát hiện ra tôi, lần này có lẽ chỉ là một cuộc gặp hy hữu thôi.
Tôi đoán anh cũng sẽ vì xấu hổ mà không ghé vào đây nữa, dọc con đường không quá dài này, có rất nhiều cửa hàng tiện lợi và siêu thị.
- Ban nãy tôi còn tưởng anh ta định cởi quần và đeo bao ngay trước mặt chúng ta chứ. Lần đầu tiên tôi sợ hãi đến mức không nói nên lời. – Một cô nhân viên thì thầm đủ cho cả nhóm người nghe.
- Tôi còn định báo cảnh sát đấy, lúc anh ta nói muốn ăn nó thì tôi định gọi cho trại tâm thần. May là anh ta chỉ lấy nhầm. – Cô thu ngân đứng cạnh tôi cũng lên tiếng.
Hôm nay, có vẻ như thời gian trôi nhanh hơn, lúc tôi và mọi người vừa xếp đặt các hàng hóa mới nhập về lên kệ và chất vào kho xong thì đồng hồ cũng điểm mười giờ. Sau khi tháo tạp dề, tôi vội vàng ra về cùng mọi người.
Trước cửa căn hộ có một cái bao to tướng, bên trong là các tờ rơi cần phát vào ngày mai. Tôi mở cửa và kéo nó vào trong, xem sơ qua một lượt.
Phải, đây cũng là công việc của tôi. Tôi muốn kiếm tiền và kiếm thật nhiều tiền.
Phát tờ rơi, đi uống rượu phụ các gã giám đốc, giả làm bạn gái của những anh chàng độc thân bị bố mẹ hối thúc chuyện kết hôn, dọn dẹp nhà cửa, tắm cho em bé… đều là một trong số các công việc của tôi. Tóm lại, ai kêu gì thì tôi làm nấy, có tiền là được.