Chương 4 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Sao anh ta lại vào siêu thị? Ý tôi là sao lại vào đúng cái siêu thị mà tôi đang làm việc? Anh ta đánh hơi được tôi sao? Chắc là ngẫu nhiên thôi, tôi và người đàn ông này đã không gặp nhau suốt một năm.
Tôi nhanh chóng cúi xuống, lấy khẩu trang đeo vào rồi ho lên mấy cái. Siêu thị có quy định rằng nhân viên bị cảm cúm, ho sẽ phải đeo khẩu trang làm việc.
- Cậu bị cảm từ bao giờ thế? – Cô đồng nghiệp bên cạnh sửng sốt nhìn tôi.
- Mới một giây trước. – Tôi đáp.
Thấy Trình Quân đi thẳng về phía mình, tôi vội vàng nói với cô gái bên cạnh rằng mình đau bụng, cần vào nhà vệ sinh rồi chạy bay chạy biến.
Tôi sợ anh ta sẽ phát hiện ra tôi thông qua giọng nói và sẽ vạch trần sự giả dối của tôi trước mặt các nhân viên lẫn quản lý và tôi sẽ bị đuổi việc vì quá khứ không sạch. Đó là vết đen không được thêm vào sơ yếu lý lịch của tôi.
Sau khi ngồi ngâm thơ trong nhà vệ sinh khoảng mười lăm phút, tôi trở ra. Thường thì những vị khách ghé vào siêu thị sẽ mua hàng một cách chớp nhoáng rồi đi ra, nếu lâu lắm thì tầm mười phút là cùng.
Khổ thân cho tôi, lúc tôi đi ra, Trình Quân vẫn còn đang lòng vòng trong siêu thị, chẳng biết anh ta tìm cái gì mà ngó nghiêng khắp các kệ hàng.
Thấy anh ta nhìn về phía mình, tôi liền chạy sang kệ hàng bên cạnh để trốn, vừa vờ sắp xếp lại hàng hóa vừa quan sát chuyển động của anh. Công việc này là một trong số chén cơm của tôi, tôi không thể làm mất được.
Có vẻ Trình Quân không tìm được thứ anh ta cần, anh ta lại tiếp tục đi về phía tôi. Tôi đặt bịch bánh xuống, nhanh chân chạy sang kệ hàng khác.
Cái gã này cần mua gì vậy, chỉ cần hỏi nhân viên là họ sẽ chỉ cho mà, sao phải làm mất thời gian của bản thân và hành tôi trốn chui trốn lủi như vậy chứ?
Cuối cùng, tôi mệt quá, quay trở lại quầy thu ngân và đứng thẳng lưng.
Điều kỳ diệu đã xảy ra, Trình Quân không tiếp tục tìm nữa mà đi thẳng về phía tôi, đứng ngay trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi tự hỏi anh ta đang muốn mua loại khẩu trang mà tôi đang đeo sao? Nhìn sang kệ hàng bên trái là thấy rồi mà.
- Anh không tìm được món hàng mình muốn mua sao? Anh cần mua gì ạ? – Cô thu ngân đứng cạnh tôi nhanh miệng lên tiếng.
Ánh mắt Trình Quân vẫn dán chặt lên người tôi nhưng tay anh thì đang vươn tới, nhấc lấy một cái hộp rồi đưa cho tôi, bảo tôi tính tiền.
Tôi mở to mắt nhìn chiếc hộp và nhanh chóng cầm lấy nó, quét mã vạch, in hóa đơn. Hóa ra anh ta đi tìm bao cao su, thảo nào chẳng dám hỏi ai.
Cái gã đàn ông này xem ra có đời sống tình dục rất phong phú, đã nghiện còn ngại. Một năm qua, tôi thậm chí chẳng ôm hôn người đàn ông nào, chỉ có đêm qua ma xui quỷ khiến nên mới xảy ra chuyện đó.
Đang khi tôi có một chút buồn bực trong lòng thì hành động tiếp theo của Trình Quân khiến cho nỗi buồn trong tôi hóa thành kinh hãi.
Anh khui chiếc hộp, lấy một cái bao cao su rồi xé vỏ, lôi sản phẩm bên trong ra ngoài. Không chỉ riêng tôi mà các nhân viên đứng gần đó cũng đồng loạt há miệng trợn mắt.
- Ôi, quý khách, anh không thể sử dụng sản phẩm ở nơi này được ạ. Anh nên đem về nhà. – Một cô nhân viên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
- Gì vậy? Tôi đang muốn ăn nó mà. – Trình Quân cau mày nhìn cô gái vừa can ngăn anh và hỏi với giọng bực bội.
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng và hai chân gần như nhũn ra. Ăn ư? Anh ta vừa nói gì vậy? Anh ta định ăn bao cao su sao? Cái này còn có thể ăn được sao?
Tôi đoán Trình Quân có vấn đề về tâm thần rồi. Nhưng làm thế nào mà anh ta vẫn đang giữ chức chủ tịch của tập đoàn Phương Nam vậy.