Chương 30 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Như những ngày trước, khi ngồi vào chỗ làm, tôi chỉ việc đọc tin tức trên mạng, tập thao tác nhanh trên bàn phím máy tính.

Trân Trân bảo sẽ giao việc cho tôi khi cần thiết và bảo tôi đừng cảm thấy bản thân bị cô lập.

Tất nhiên, cô ấy chỉ nói với tôi thôi còn trong mắt các nhân viên khác thì đúng là tôi đang bị cô lập đấy.

- Khương Nhu, cô nói xem, có khi nào trưởng phòng cũng bị điều chuyển công tác như phó phòng không? – Ngọc Hà rướn cổ sang phía tôi và hỏi.

- Tại sao? – Tôi mở to mắt hỏi lại.

- Trưởng phòng cố tình không giao việc cho cô đấy, cô không nhận ra sao? Chị ấy cô lập cô.

Tôi vừa há miệng định phản bác thì Trân Trân đã gọi tôi tới và giao cho tôi một xấp hồ sơ, bảo tôi đưa tới văn phòng chủ tịch.

Vâng, cuối cùng Trân Trân đã giao việc cho tôi làm. Bảo tôi đến văn phòng của gã đa nhân cách đó thì chi bằng bảo tôi đi lau dọn nhà vệ sinh đi.

Đột nhiên, nhớ lại chuyện cũ, tôi rùng mình. Anh ta sẽ không đè tôi ra bàn và hôn tôi nữa đấy chứ? Nếu tôi cự tuyệt, anh ta sẽ đập phá văn phòng nữa đúng không? Tôi sợ nhân cách khi ở công ty của anh. Khi ở nhà tôi, anh ngoan như cún mà.

- Vào đi. – Tiếng Trình Quân vang lên sau hai tiếng gõ cửa của tôi.

Tôi hít sâu rồi bước vào, đặt tập tài liệu xuống trước mặt anh và thuật lại lời của Trân Trân. Anh chậm rãi cầm lên, đôi mắt hơi nhíu lại khi đọc chữ.

Tôi không nhìn Trình Quân nữa mà dời tầm mắt qua hũ kẹo dẻo có hình thú, trông rất ngon mắt.

- Lấy ăn đi. Đây là sản phẩm chào hàng của đối tác. – Trình Quân lên tiếng.

- Không. – Tôi lắc đầu.

Bàn tay đẹp của Trình Quân vươn tới, mở nắp hộp và bóc một cái kẹo có hình con gấu bông đưa lên miệng tôi, nở nụ cười quyến rũ.

- Em ăn và cho ý kiến xem, nó có đủ ngon để nhập về bán không?

Tôi vô thức nuốt nước miếng khi vị dâu chua ngọt xộc vào mũi.

Đây là công việc nhỉ? Ăn và cho ý kiến cũng là một công việc nên tôi không thể từ chối.

Tôi đưa tay lên định lấy nó nhưng Trình Quân cau mày, ra hiệu bảo tôi mở miệng cho anh đút.

Khổ thân cho tôi, vừa há miệng đớp lấy viên kẹo thì phía sau lưng bỗng truyền đến tiếng động khiến tôi giật mình, ngậm luôn hai đốt ngón tay của Trình Quân.

- Ôi… ôi, em xin lỗi sếp, hai người cứ tiếp tục đi.

Sau khi nói xong, Chí Tâm chạy nhanh như gió. Tôi vội nhả ngón tay Trình Quân ra và lùi lại. Tôi thật biến thái. Trình Quân sẽ không hiểu lầm là tôi cố tình quyến rũ anh ấy chứ.

Tôi định giải thích và xin lỗi nhưng gã đàn ông trước mặt lại đưa hai ngón tay lên miệng và liếm mút. Trời ạ, anh ta thậm chí còn biến thái hơn cả tôi. Khỏi xin lỗi. Khỏi xin lỗi đi.

- Thế nào, ngon không? – Trình Quân thản nhiên hỏi.

Tôi gật đầu, điên cuồng nhai nuốt viên kẹo trong miệng. Kết quả là Trình Quân tặng luôn hộp kẹo to đùng cho tôi.

Tôi vội nhận lấy, ba chân bốn cẳng chạy về phòng làm việc của mình.

Thấy tôi từ phòng chủ tịch về nhưng ôm theo hộp kẹo, các nhân viên khác đều mở to mắt.

Không được, tôi không thể để họ biết được mối quan hệ mờ ám giữa tôi và sếp họ, một mình Trân Trân nghi ngờ là đủ lắm rồi.

- À, chủ tịch bảo tôi đem cái này về cho mọi người ăn rồi cho ý kiến để quyết định có nên nhập về bán không. – Tôi mở to mắt và truyền thánh chỉ giả.