Chương 29 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Khương Nhu
Ngay khi trời vừa sáng, tôi đã thức dậy, nấu cháo cho Trình Quân. Tôi sẽ xem như đây là lòng biết ơn tôi dành cho anh vì đã khiến cho tôi trở thành một kẻ vô dụng ngồi trong phòng kinh doanh.
Trân Trân bảo tôi chỉ việc chơi game là đã cống hiến cho toàn phòng rồi. Tôi biết cô ấy nghĩ gì. Cô ấy cho rằng tôi là một tấm lá chắn hoàn hảo trước mặt Trình Quân. Thật sai lầm.
Tuy Trình Quân giúp tôi dạy cho Lê Hương một bài học nhưng điều đó càng khiến tôi sợ anh hơn, tôi sợ mình sẽ là người tiếp theo.
Chờ khi tôi trở thành hoa hậu hoặc một phú bà, tôi sẽ tin Trình Quân yêu tôi, giờ thì có lẽ anh chỉ đang cần một người hiểu rõ sở thích giường chiếu của anh.
- Thơm quá. – Trình Quân đột ngột xuất hiện, rướn người đến gần nồi cháo và khen.
- Lấy cái tô cho tôi. – Tôi vừa cho thêm tí gia vị vào vừa ra lệnh.
Trình Quân ngoan ngoãn làm theo rồi đứng im bên cạnh tôi như một đứa trẻ chờ mẹ múc đồ ăn cho nó ăn.
Thật lòng mà nói, những lúc anh như thế này, tôi lại cảm thấy thương anh, nhớ lại quãng thời gian trước đây.
Tôi giữ anh bên cạnh, bắt anh làm việc nhưng mỗi lúc nhìn anh ngồi một mình, lơ đãng trông về chân trời xa thì tôi lại cảm thấy đau lòng, mong muốn anh sẽ tìm lại được gia đình thực sự để anh không còn phải làm lụng cực khổ, bị thương nữa. Dù rằng điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ mất anh.
- Khương Nhu, sau này em nấu ăn cho anh ăn với nhé. Anh sẽ đưa tiền cho em, cứ coi như em nhận thêm một công việc đi. Anh sẽ đưa thật nhiều tiền. – Trình Quân nói ngay khi ngồi vào bàn.
Đương nhiên tôi cần tiền nhưng nếu nhận lời, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ sang đây hàng ngày. Đối diện với anh, tôi cảm thấy rất áp lực.
- Không thích, anh tự nấu đi, hoặc ra ngoài mà ăn. – Tôi lắc đầu.
- Khương Nhu, anh bị đau bao tử, thức ăn bên ngoài có quá nhiều dầu mỡ. Hơn nữa, ăn một mình rất buồn.
- Anh có thể về nhà của anh mà, nơi có mẹ anh, anh trai và ông nội của anh. Nơi đó có người hầu sẽ phục vụ anh.
- Không thích, anh không thích sống cùng Trình Lâm.
Thấy vẻ mặt cau có của Trình Quân, tôi cũng không đưa ra ý kiến thêm nữa. Anh ta sao lại ghét Trình Lâm chứ? Anh em trai nên thương nhau mới đúng.
Hay là vì quyền thừa kế? Những kịch bản tranh giành quyền thừa kế bắt đầu xuất hiện trong trí tưởng tượng phong phú của tôi.
Đang khi tôi đang ngụp lặn trong suy nghĩ thì Trình Quân đã đưa ra một con số ngất ngưỡng, cao gấp hai lần lương tháng hiện tại của tôi. Cái gã khốn kiếp này hiểu rõ điểm yếu của tôi như lòng bàn tay.
- Được. Trả lương vào đầu tháng nhé. – Tôi gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng chỉ nấu có một bữa tối và một bữa sáng thôi. Tôi nên nghĩ đến những người thất nghiệp. Tôi cần tích cóp cho mình một số tiền để khi già còn vào viện dưỡng lão.
Chung sống như vợ chồng với Trình Quân suốt một năm khiến tôi không còn có thể đặt thêm một người đàn ông khác vào mắt, vào tim mình.
Giá như tôi có phép thuật để biết được trong lòng anh có tâm tư giống tôi hay không thì sẽ dễ dàng cho tôi quyết định hơn.
- Lát nữa anh đưa em đi làm nhé. – Trình Quân lại lên tiếng.
- Không, làm ơn đừng khiến cuộc sống công sở của tôi đảo lộn. Tôi tự đi xe buýt.
- Được, miễn là em vui.
Khóe môi tôi giật giật. Nếu Trình Quân đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi thì niềm vui của tôi mới trọn vẹn được.