Chương 28 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Chúng tôi rời công viên khi đồng hồ điểm tám giờ tối. Cuối cùng, tôi đã thành công thuyết phục Khương Nhu cho nhau thêm một cơ hội.
Cô ấy bảo khoảng cách một năm khiến tình cảm ngày xưa đã ít nhiều phai nhạt và yêu cầu tôi tạm thời cứ xem nhau như bạn bè.
Chết tiệt, từ vợ chồng biến thành bạn bè ư? Thậm chí còn không thể làm tình nhân. Bạn bè thì làm sao mà bế nhau lên giường được?
Tôi là đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh và có khao khát của riêng mình, tình dục là thứ vốn không thể thiếu đối với một kẻ đã ăn trái cấm như tôi, tôi không thánh thiện, tôi không phải thầy tu.
- Hôm nay có ai giao việc cho em làm mà chưa xong không? Anh có thể giúp. – Tôi lên tiếng khi cả hai vừa về đến căn hộ.
- Không có. Từ sau lần ấy, tôi như kẻ đến công ty ăn, ngủ, lướt mạng rồi lãnh lương. Không có ai dám giao việc cho tôi cả. Cảm ơn anh nhé.
Sau khi tặng tôi nụ cười rạng rỡ, Khương Nhu biến mất sau cánh cửa. Người phụ nữ này thật thú vị, tôi còn tưởng cô ấy buồn vì bị cô lập chứ, hóa ra là vui.
- Đồ ngốc, chỉ cần ở bên anh thì em sẽ không cần làm gì cả mà vẫn có tiền. Sao lại không thông minh như vậy? – Tôi lắc đầu, quay trở về căn hộ của mình.
Nửa đêm, bụng tôi đau dữ dội và tôi phải liên tục chạy vào nhà vệ sinh, có lẽ tôi đã ăn trúng con sâu gì đó.
Qua hết một tiếng đồng hồ, tôi buộc lòng phải bò sang căn hộ bên cạnh và nhấn chuông. Không biết Khương Nhu cúp nguồn điện thoại hay điện thoại cô ấy bị hết pin mà tôi không gọi được.
- Trình Quân, anh sao vậy? Sao mặt anh tái vậy? – Khương Nhu hốt hoảng hỏi ngay khi mở cửa.
- Anh đau bụng quá, hình như ăn phải thứ không sạch sẽ rồi. – Tôi thều thào.
Rất nhanh chóng, Khương Nhu kéo tôi vào trong và hỏi qua các triệu chứng, sau đó lấy thuốc cho tôi uống và đi rang gạo, nấu nước.
Đây là phương pháp trị bệnh dân gian mà cô ấy thường dùng khi còn sống trong căn chòi xụp xệ đó, rất hữu hiệu.
Qua thêm hai tiếng đồng hồ, bụng tôi đã ổn, tôi không còn đi vào nhà vệ sinh liên tục nữa. Khương Nhu là một bác sĩ gia đình thực thụ.
- Ổn chưa? Có cần đi bệnh viện không? – Cô ấy đặt tay lên trán tôi để kiểm tra nhiệt độ và hỏi.
- Không cần, anh ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Cảm ơn em, may mà có em. – Tôi đáp.
- Vậy có nên trả ơn cho tôi không?
- Nên chứ, em muốn gì?
- Mua lại căn hộ này cho bạn tôi đi.
- Không, anh hết tiền rồi, không đủ để mua thêm một căn hộ. – Tôi trừng mắt, đáp.
- Không phải anh là tỷ phú sao? Không phải anh là người giàu nhất nhì thành phố này sao? Anh lừa ai vậy? – Môi cô ấy cong lên, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Tôi thở dài và cho Khương Nhu biết các khoản tiền đều sẽ được sử dụng với mục đích kinh doanh riêng, không dùng lung tung được.
Tôi sẽ không nói với Khương Nhu rằng tôi có thể mua rất nhiều căn hộ nữa nhưng sẽ không mua căn hộ này.
Tôi không có thời gian để đi tìm tung tích của cô ấy, tôi muốn cô ấy ở yên nơi đây, nếu có chuyển chỗ ở thì phải là chuyển vào nhà tôi.
- Hóa ra là vậy, thảo nào anh không mua nổi mấy cái chân gà để ăn.
Dứt lời, cô ấy đứng phắt dậy, đi nhanh về phòng. Cô ấy nói gì vậy? Tôi không có tiền mua chân gà sao? Tôi nói như vậy lúc nào chứ?