Chương 27 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Tuy đã biết trước câu trả lời này nhưng tôi vẫn hụt hẫng và buồn. Đổi lại là một người phụ nữ khác, tôi tin họ sẽ đồng ý.
Có phải Khương Nhu hiểu trong lòng tôi, cô ấy quan trọng đến thế nào nên mới tỏ ra không cần tôi không?
- Cùng nhau ăn tối nhé. Lâu rồi, anh chưa được ăn một bữa do em nấu. Anh rất mong chờ. Chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua đồ nhé, anh sẽ phụ em…
- Không. Hôm nay tôi mệt lắm, không muốn nấu ăn. – Khương Nhu vội cắt ngang lời tôi.
- Vậy ra ngoài ăn nhé. – Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục lên tiếng.
Sau khi thở dài với vẻ bất lực, Khương Nhu đồng ý. Tôi vội quay về căn hộ của mình, lấy chìa khóa xe, tiện thể soi lại bản thân trong gương.
Lúc tôi trở ra, Khương Nhu đang đứng đợi, cô ấy vẫn mặc chiếc váy đơn giản ban nãy, chỉ khoác thêm chiếc áo khoác mỏng mà thôi.
Chúng tôi không vào nhà hàng sang trọng mà ghé vào quán ăn lề đường. Đơn giản vì đây là ý muốn của Khương Nhu. Sống với cô ấy một năm, tôi cũng quen với hương vị của các quán ăn xụp xệ ven đường, vị mặn và cay đan xen, rất đặc trưng, không tìm thấy trong các nhà hàng sang trọng.
- Hóa ra anh là khách quen ở đây à? – Khương Nhu lên tiếng hỏi sau khi thấy bà chủ quán xởi lởi hỏi han tôi.
- Ừ, chỉ thi thoảng ghé thôi, thường thì anh ăn cùng đối tác trong nhà hàng ba sao trở lên, không thì về nhà ăn. – Tôi vừa cắt nhỏ thịt vừa nói.
- Sao vậy? Anh đến đây ăn để nhớ về quá khứ à?
- Phải.
Khương Nhu không hỏi nữa, cúi xuống và chăm chú ăn. Tôi có thể thấy được vành tai mỏng của cô ấy đang dần đỏ lên.
Thức ăn cay quá sao? Tôi nhớ không nhầm thì cô ấy thích ăn cay lắm mà, cô ấy là một con két.
Ăn xong, tôi đưa Khương Nhu tới công viên đi dạo dù cô ấy cự tuyệt. Cô ấy đâu thể nhảy xuống trong khi xe đang chạy, trừ khi cô ấy là siêu nhân.
Chúng tôi rảo bước dưới hàng cây cổ thụ, trên con đường nhỏ không một bóng người. Cũng có thể là có những đôi tình nhân quanh đây nhưng họ đã núp vào bóng tôi để hôn và âu yếm nhau rồi.
Nếu Khương Nhu cho phép, tôi cũng sẽ kéo cô ấy vào bụi cây rậm rạp kia.
- Khương Nhu, chúng ta nối lại mối quan hệ ngày xưa nhé. – Tôi dừng lại, đặt tay lên vai cô ấy và nghiêm túc đề nghị.
- Gì chứ? – Giọng cô ấy hơi run.
- Hãy như lúc trước, sống cùng nhau, chăm sóc và quan tâm nhau. Anh sẽ thực hiện lời hứa của mình, cho em một cuộc sống giàu sang và tốt nhất.
- Anh không hận tôi vì đã lừa anh sao? Anh không hận tôi vì đã bắt anh làm việc vất vả sao? – Đôi mắt cô ấy mở to, như trái nhãn lớn, long lanh và ươn ướt.
- Anh vui vì được làm chồng em. Làm việc mới có tiền mà ăn chứ, em cũng làm mà, em dùng tiền đó mua thuốc và thức anh cho anh, mua quần áo và giày cho anh mà. Sao em lại có suy nghĩ rằng anh sẽ hận em. Khương Nhu, em đã cứu anh, nếu không có em, có lẽ anh đã thành một bộ xương khô rồi.
Không để Khương Nhu phản đối, tôi kéo cô ấy vào lòng và ôm thật chặt. Tôi muốn cô ấy nghe rõ nhịp đập trái tim tôi.
Trước đây, tôi cứ ngỡ người tôi yêu suốt kiếp là Tống Mỹ Kỳ, cho đến khi tôi gặp được Khương Nhu.
Tôi yêu cô ấy sau tháng ngày chung sống cùng nhau, tình yêu đó đến thật nhẹ nhàng, từ từ và khắc sâu trong tim.
Và khi trí nhớ của tôi khôi phục, tôi càng xem trọng người đã đưa tay về phía mình khi hoạn nạn. Không ngờ người phụ nữ ngu ngốc này lại vì lo sợ tôi trả thù mà biến mất không dấu vết suốt một năm.
- Em có nghe trái tim anh đang đập vì em không? Đồ ngốc, nếu anh không yêu em thì em là một con tép trong mắt anh. Muốn trả thù em dễ như trở bàn tay, anh cần gì tốn công tốn sức như vậy? – Tôi hơi cúi đầu, thì thầm vào tai cô ấy.