Chương 26 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

- Khương Nhu, em yêu. – Tôi lên tiếng gọi. Lưng tôi vẫn tựa vào tường và hai tay tôi vẫn đút trong túi quần.

Lúc này, đôi mắt long lanh đó mới hoạt động. Khương Nhu mở to mắt nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên, cô ấy xoay người và vội vàng mở khóa cửa, sau đó biến mất trước mặt tôi.

Cái gì vậy? Cô ấy thậm chí không biết lời chào nói như thế nào sao?

Tắm gội xong, tôi tiếp tục nhảy ra ngoài và gõ cửa căn hộ kế bên, tất nhiên, tôi không đứng ngay mắt mèo.

Sau vài phút, cánh cửa mở ra và tôi nhanh chóng tóm lấy tay Khương Nhu trước khi cô ấy kịp đóng cửa.

- Anh… anh chưa đi sao? Quần áo của anh… - Giọng cô ấy lắp bắp.

- Đi làm về nhà thì nghỉ ngơi chứ đi đâu nữa chứ? Anh sang chào hàng xóm vì anh ở một mình, nhỡ khi đau ốm còn nhờ em giúp đỡ. – Tôi đưa tay quấn lấy lọn tóc xõa ngắn ngủn của Khương Nhu và nói.

- Nhà? Hàng xóm? – Cô ấy mở to mắt nhìn tôi.

- Đúng, anh đã mua lại căn hộ sát cạnh em. – Tôi gật đầu.

- Anh đùa sao? Hôm qua họ còn ở đây mà, sao có thể dọn đi nhanh như vậy?

- Tiền, anh trả thật nhiều và họ đi nhanh như gió, họ còn mong mọc cánh để bay cho nhanh hơn nữa ấy chứ. – Tôi tự hào phô trương sự giàu có của mình với người phụ nữ hám tiền trước mặt.

- Anh trả bao nhiêu?

Tôi thấy mắt Khương Nhu sáng lên như cái đèn ô tô. Đúng rồi, đây mới là dáng vẻ nguyên thủy và có bản quyền khi nghe đến tiền của cô ấy. Sao tôi lại yêu một kẻ xem trọng vật chất như vậy chứ?

Nhưng không sao, đây gọi là nét riêng của cô ấy. Cô ấy thực tế, không thực dụng, tôi nên phân biệt rõ ràng để tránh nhầm lẫn.

Tôi tiến lên, ghé vào tai Khương Nhu và nói cho cô ấy một con số. Khi tôi lùi lại thì bắt gặp ánh mắt giận dữ của cô ấy.

- Anh điên sao? Căn hộ này không có giá cao như thế đâu. Đồ phung phí. Số tiền đó có thể mua được một căn hộ hạng sang ngay trung tâm thành phố. – Giọng Khương Nhu vang lên, to cỡ cái loa phát thanh.

- Tiền đối với anh đâu là vấn đề. – Tôi hếch mặt lên trời, ra dáng một tỷ phú giàu có.

Khương Nhu im lặng hồi lâu rồi mắt cô ấy lại long lanh, hiền dịu trở lại. Cô ấy tiến tới, nắm lấy tay tôi và kéo trượt tôi vào trong căn hộ, dẫn tôi đi từ phòng ngủ đến phòng bếp, quảng cáo một hồi.

Trong lúc tôi đang vận dụng trí thông minh để hiểu cô ấy đang làm trò gì thì cô ấy đã tạt cho tôi một gáo nước lạnh khi đề nghị tôi hãy bỏ tiền ra mua lại căn hộ này.

- Vậy là… em sẽ được phí hoa hồng khi tìm được người mua căn hộ này? – Tôi cảm nhận được môi mình đang giật kịch liệt.

- Đúng vậy, nếu anh đã thích sống ở chung cư này đến vậy thì hãy mua nó đi. Nếu anh trả mức giá cao như vậy thì tôi sẽ nhận được bộn tiền. Bạn tôi chỉ lấy đúng giá cô ấy đề nghị ban đầu thôi.

Cũng may là tôi không bị bệnh tim, nếu không, tôi sẽ tức chết. Cô ấy bị gì vậy? Cô ấy không nhận ra tôi đến đây là để ở gần cô ấy sao?

Tôi đâu có bị thần kinh mà mua căn hộ này để cô ấy chuyển đi nơi khác chứ. Trừ khi Khương Nhu chịu sang nhà tôi sống thì tôi mới làm theo nguyện vọng của cô ấy.

- Vậy em sang sống với anh, nếu em đồng ý thì anh sẽ mua ngay và đập thông chúng, tạo thành căn hộ lớn hơn. – Tôi đề nghị.

- Thôi, không cần đâu. – Cô ấy cau mày, đáp gọn.