Chương 25 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
- Không… Trình Quân, đừng… không được…
Tiếng nức nở của Khương Nhu vang lên và vị mặn đắng từ nước mắt của cô ấy nhanh chóng chảy vào miệng tôi, đánh thức phần người trong tôi.
Tôi vội vàng buông Khương Nhu ra và loạng choạng lùi lại. Tôi đã làm cô ấy khóc và sợ hãi.
Nhưng tại sao cô ấy lại sợ tôi? Cô ấy nên cảm thấy vui khi hội ngộ cùng tôi mới đúng chứ? Tôi đã tha thứ cho lời nói dối đó rồi kia mà.
Đầu tôi hơi đau và tôi biết tôi sắp phát điên. Tôi không muốn Khương Nhu thêm kinh hãi tôi. Không nhìn thấy cô ấy trong một năm đã là quá sức chịu đựng rồi.
Tôi vội quay mặt đi, bám chặt tay vào góc bàn.
- Em đi đi. – Tôi cố gắng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.
- Trình Quân… anh… anh sao vậy?
Bàn tay bé nhỏ từ phía sau vươn tới, chạm nhẹ vào vai tôi. Người phụ nữ này đang làm gì vậy? Cô ấy đang tìm đường chết sao? Tôi sắp không xong rồi.
- Mau đi ra ngoài. – Tôi quay lại và hất tay cô ấy ra.
Bàn tay cô ấy gấp gáp cài lại cúc áo rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi chỉ muốn được yêu Khương Nhu và được cô ấy yêu lại thôi mà, đơn giản vậy thôi mà.
Tôi sẽ không giống ba tôi, phản bội vợ mình, đánh đập vợ mình, tôi không phải ông ấy, tôi không giống ông ấy, tôi không day dưa trong nhiều mối quan hệ. Tôi chỉ cần Khương Nhu của tôi.
Những tiếng rơi vỡ liên tục vang lên. Tôi chóng mặt và không biết mình đã chạm vào những gì cho đến khi tôi tìm thấy lọ thuốc và uống.
Lúc tôi tỉnh táo lại thì phòng làm việc đã biến thành một mớ hỗn độn.
Đã gần năm giờ chiều, tôi vội vàng lấy điện thoại, gọi cho bộ phận nhân sự, yêu cầu họ luân chuyển Lê Hương sang phòng ban khác với chức vụ của một nhân viên bình thường. Tiếp đó, là gọi Chí Tâm vào dọn dẹp phòng.
- Sếp, anh ổn chứ? – Chí Tâm lấm lét nhìn tôi khi vừa bước vào và khóa trái cửa.
- Đừng lo. – Tôi đáp.
- Nhưng cô gái kia đã bị sếp dọa sợ rồi. Mặt cô ấy xanh lè khi nghe thấy âm thanh rơi vỡ.
- Cậu có nói gì với cô ấy không?
- Không thưa sếp.
Cũng may là cô ấy ra ngoài kịp. Tôi có thể bịa ra một lý do khác để giải thích.
Tôi không thể để cô ấy biết tôi bị chứng bệnh này, một chứng bệnh khiến tôi không khác gì kẻ biến thái.
Qua hết hai ngày, theo lệnh của tôi, Chí Tâm đã thương thảo và mua lại căn hộ sát bên cạnh căn hộ mà Khương Nhu đang sống.
Tôi không yên tâm, tôi phải canh chừng cô ấy. Cho dù cô ấy đã chia tay gã mặt trắng như cái trứng gà luộc được bóc vỏ thì tôi vẫn không yên tâm.
Nếu tên đó giống tôi, bám lấy cô ấy và đòi nối lại tình xưa thì sao. Hơn nữa, tôi vẫn chưa hỏi cô ấy về gã đàn ông đã ăn hết chân gà mà hắn mua cho tôi và Khương Nhu. Tôi không tin họ chỉ là bạn.
- Khương Nhu, Khương Nhu, lối sống của em thật lộn xộn. – Tôi rít lên.
Trưa đến, tôi về nhà một chuyến, lấy một ít quần áo, một ít vật dụng cá nhân và chuyển tới căn hộ mới của mình.
Trong lòng tôi vô cùng háo hức khi tưởng tượng ra khuôn mặt ngạc nhiên của Khương Nhu.
Khi hoàng hôn buông xuống, tôi lái xe về nhà và chờ đợi. Có vẻ như mắt của Khương Nhu chỉ dùng để trang trí, cô ấy đi ngang qua tôi mà không hề hay biết. Hoặc có thể cô ấy cố tình phớt lờ tôi.
Chẳng phải người phụ nữ này rất tham tiền sao? Một mỏ vàng đang ở trước mặt cô ấy nhưng cô ấy dường như không muốn tiếp nhận.