Chương 24 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Đúng bốn giờ chiều, cánh cửa phòng tôi đột ngột mở ra và Khương Nhu phóng vào như một quả tên lửa đáng yêu.

Tôi đoán có ai đó đã đẩy cô ấy. Tóc cô ấy hơi rối, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt có biểu cảm rất kỳ diệu.

- Gì vậy? Em nhớ anh rồi à? - Tôi háo hức rời ghế, tiến lại gần Khương Nhu và kéo cô ấy vào lòng mình, vuốt lại mái tóc rối của cô ấy.

- Trình Quân, anh đừng sa thải Lê Hương nhé, được không? – Cô ấy chớp mắt nhìn tôi khiến tôi lạnh sống lưng vì đây là lần đầu tiên cô ấy làm nũng với tôi.

- Cô ta chèn ép em mà em còn xin xỏ cho cô ta sao?

- Nhưng gia cảnh cô ấy đáng thương lắm, ba mẹ mất sức lao động, bệnh tật, em trai thì đang ngồi tù, có thể cô ấy bận chăm sóc gia đình nên mới giao việc cho tôi rồi vì có quá nhiều lo lắng về gia đình…

Cái đồ phụ nữ ngu ngốc? Có phải nếu ai đó bán cô ấy qua biên giới thì cô ấy vẫn cho rằng đó là do họ cần tiền rồi đếm tiền phụ họ không? Kẻ ngốc như vậy có thể lớn lên và sống tới bây giờ thật không dễ dàng gì.

Là tại lúc trước tôi bị ngốc nên mới cảm thấy đây là người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, đáng để tôi gởi gắm cả cuộc đời.

Thôi vậy, từ giờ cứ để cô ấy dựa vào tôi là được.

- Khương Nhu, anh là một doanh nhân, anh không bao giờ đồng ý điều gì mà không có sự trao đổi. – Tôi xoay người, ép Khương Nhu nằm xuống bàn và thì thầm vào tai cô ấy.

- Trao đổi? Tôi… tôi không có gì để trao đổi với anh cả? – Giọng cô ấy đứt quãng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chạm vào ngực tôi.

- Em có rất nhiều thứ để trao đổi với anh. – Tôi đưa tay lên, chạm nhẹ vào đôi má bánh bao của cô ấy.

Khương Nhu đưa tay chống lên ngực tôi, cố gắng tách dần khoảng cách.

Thế nhưng, khi tiếng gõ cửa vang lên và nam trợ lý của tôi thò đầu vào thì cô nàng đã thay đổi một trăm tám mươi độ, ôm lấy cổ tôi và vùi mặt vào ngực tôi.

- Ôi, sếp, em xin lỗi, em đưa thiếu hồ sơ. – Mặt Chí Tâm đỏ lựng rồi dần chuyển sang màu xanh.

- Để ngay cửa và đóng cửa lại. – Tôi ra lệnh.

Anh chàng nhanh chóng làm theo và biến mất ngay sau đó. Lúc này, người phụ nữ mới từ từ buông tôi ra. Mặt cô ấy ửng hồng, khóe mắt ươn ướt trông thật đáng thương.

Cô ấy sợ bị phát hiện sao? Rõ ràng chính cô ấy tự lao vào đây như một mũi tên mà.

- Á… - Khương Nhu kêu lên một tiếng khi tôi nhấc cô ấy lên và đặt ngồi trên bàn.

- Hôn anh. Chỉ cần em hôn anh, cho anh một nụ hôn nồng nàn thì anh sẽ giữ Lê Hương lại. – Tôi dịu dàng đề nghị.

- Không…

- Được, anh không ép em, em có thể đi.

Ngay lúc tôi vừa dịch ra thì Khương Nhu đã hốt hoảng kéo tôi lại và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn quá vụng về, không giống cô ấy trước đây chút nào, cứ như cô ấy đang hôn một con mèo vậy, chỉ phớt nhẹ bên ngoài.

Tất nhiên, bấy nhiêu là không đủ. Tôi đưa tay giữ gáy Khương Nhu, ép sát môi cô ấy vào môi mình và nhanh chóng dùng lưỡi cạy mở hàm răng của người đối diện.

Tôi thích hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô ấy, ẩm ướt và ấm áp.

- Ưm… ưm…

Những tiếng rên rỉ đầy mê hoặc khiến lý trí tôi dần tan rã, điên cuồng hút cạn không khí của cô ấy trước khi buông tha cho đôi môi căng mọng và tiếp tục hôn xuống chiếc cổ trắng ngần, mịn màng.

Tay tôi nhanh chóng tháo hai chiếc cúc trên áo Khương Nhu và vùi đầu vào xương quai xanh của cô ấy, hôn mạnh.