Chương 23 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Trình Quân
Tôi giữ lời hứa với Khương Nhu, vào đầu giờ chiều, tôi mới vào văn phòng. Ả Lê Hương vậy mà dám lợi dụng chức quyền, bắt nạt người phụ nữ của tôi.
Tôi mở máy tính lên nhưng trong đầu lại hiện ra khung cảnh ngọt ngào đêm qua, tôi đã hôn Khương Nhu khi cô ấy đang say ngủ.
Chết tiệt, cũng may là tôi kiềm chế được. Lúc đó, tôi chỉ muốn lột quần áo của cô ấy ra và cùng cô ấy trải qua một đêm mặn nồng.
Trước đây, tôi không như vậy, thế nhưng trong một năm mất đi ký ức đó, tôi đã quấn quýt cùng Khương Nhu và bây giờ, việc bắt nạt cô ấy trên giường là tất cả những gì tôi muốn khi màn đêm buông xuống. Tôi phát điên mất.
Tôi rất sợ cô ấy sẽ ghê tởm khi biết rằng mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ muốn chiếm đoạt cô ấy.
Có lẽ tôi đã bị bệnh nhưng tôi không thể đến gặp bác sĩ tâm lý thường xuyên. Nếu ông nội phát hiện ra tôi có vấn đề, tôi không chắc mình sẽ giữ được chiếc ghế nóng này.
- Vào đi. – Tôi lên tiếng khi nghe bên ngoài vọng đến hai tiếng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra và Lê Hương õng ẹo bước vào.
Tôi ước gì cái dáng đi này thuộc về Khương Nhu, người phụ nữ của tôi thậm chí không biết hai chữ dịu dàng viết như thế nào.
- Thưa chủ tịch, đây là bảng giá khảo sát mà anh cần. – Lê Hương đặt xấp tài liệu xuống bàn và nói.
- Ừ, cứ để đó, lát tôi sẽ xem.
Nếu đã muốn diễn kịch thì tất nhiên tôi phải diễn cho thật tốt. Sau khi xử lý xong mớ hồ sơ quan trọng mà trợ lý để riêng, tôi gọi điện cho Trân Trân, yêu cầu một cuộc họp nhanh với phòng kinh doanh.
- Vâng ạ, sếp có thể xuống ngay bây giờ ạ, các nhân viên đều đang có mặt đầy đủ. – Giọng Trân Trân có chút run rẩy.
Khi nhìn bản thân trong gương và chắc chắn rằng ngoại hình của mình rất ổn, tôi mới rời văn phòng, xuống phòng kinh doanh.
Khoảnh khắc tôi bước vào, những lời xì xầm đều tắt ngúm. Ai cũng cúi đầu, ngoại trừ tình yêu của tôi, Khương Nhu.
- Bảng khảo sát giá có vấn đề. Một ký nấm lại có giá bằng một con bò, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đã làm việc này? – Tôi ném tập tài liệu lên bàn và nghiêm giọng hỏi.
Lê Hương nhanh chóng tiến lên, cầm lấy tập tài liệu và nhìn chằm chằm vào nơi tôi đánh dấu bằng bút dạ quang.
Đang khi tôi chờ cô ta giải thích thì cô ta bỗng chỉ tay về phía Khương Nhu và nói rằng tất cả là do Khương Nhu làm.
Ánh mắt Khương Nhu mang theo nỗi tuyệt vọng khi nhìn tôi, cơ thể bé nhỏ của cô ấy run rẩy.
- Cô Lê Hương, việc này là đích thân tôi giao cho cô, cô có thể yêu cầu cấp dưới hỗ trợ nhưng cô phải kiểm tra trước khi đưa lên cho tôi chứ. Tôi trăm công ngàn việc nhưng phải mò mẫm những sai sót này và báo cáo ngược với cô sao? Cô quy trách nhiệm cho nhân viên mới à? Cô mới là người chịu trách nhiệm trước mặt tôi đấy, Lê Hương. – Tôi cố kiềm nén cơn giận để không hét lên.
- Chủ tịch, là lỗi của tôi, tôi xin hứa sẽ tự kiểm điểm và sẽ không có lần sau đâu ạ. – Lê Hương lắc đầu lia lịa, giọng lạt hẳn đi.
- Đương nhiên tôi sẽ không để có lần sau rồi. Cô chính thức bị sa thải, cô Lê Hương. Hãy bàn giao công việc lại và đến phòng kế toán lãnh lương đi.
Dứt lời, tôi quay lưng và bước đi.
Dám ức hiếp người phụ nữ của tôi ư? Không biết tự lượng sức mình.
Lúc tôi trở lại, anh chàng trợ lý đã đặt một chồng hồ sơ mới lên bàn làm việc. Đây là hậu quả của việc tôi nằm ở nhà cả buổi sáng và nghĩ đến đôi môi căng mọng của Khương Nhu.