Chương 22 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

- Anh điền đại vào cho xong sao? Mấy cái đó vẫn chưa được báo giá mà. – Tôi đánh liều hỏi.

- Ước lượng. Khi nhập hàng, đơn giá sẽ có thay đổi sau nhiều lần thương lượng nữa. – Trình Quân đáp, mắt vẫn nhìn vào màn hình và tay vẫn thoăn thoắt gõ trên bàn phím.

Những dòng chữ trước mắt tôi mờ dần và tôi dần mất đi ý thức. Chiếc gối đêm nay thật êm, còn mang theo hơi ấm và mùi thơm nữa.

Tôi đã mơ một giấc mơ ngọt ngào, có đôi môi ấm áp, mềm mại của người đàn ông dịu dàng hôn tôi, có tiếng thở gấp vang nhẹ bên tai tôi và tiếng ai đó thì thầm nói yêu tôi.

Lúc tôi giật mình thức giấc thì trời đã sáng. Ánh sáng từ bên ngoài lọt qua khe hở của các bức màn, soi tỏ gương mặt của người đàn ông đang nằm dưới thân tôi.

Sao lại thế này? Sao tôi không nhớ mình đã dùng Trình Quân làm tấm đệm chứ?

- Chào buổi sáng em yêu. – Anh cười, xoa nhẹ mái tóc tôi, cử chỉ vô cùng âu yếm.

Nhanh như một con sóc, tôi bật dậy, bối rối nhìn gã đàn ông trong bộ quần áo xộc xệch và nhăn nhúm, cúc áo cởi ra mấy cái, để lộ khuôn ngực hấp dẫn.

Thật may quá, may là anh ta không trần truồng.

- Ôi chết, trễ giờ làm rồi. Anh đã làm xong bảng báo giá cho tôi chưa? – Tôi sực nhớ ra, cuống cuồng bật máy tính lên.

- Xong rồi. Nhưng mới có bảy giờ thôi. Tám giờ mới vào làm mà. – Trình Quân ở sau lưng tôi, uể oải lên tiếng.

- Tôi phải đưa tài liệu cho phó phòng, thằng cha chủ tịch yêu cầu phải trình lên ngay khi hắn vào văn phòng. – Tôi luống cuống sao chép tài liệu vào USB.

- Thằng cha chủ tịch đang ở cạnh em mà, em hoảng loạn cái gì vậy? – Trình Quân rít lên.

Tôi đông cứng. Mãi một lúc sau mới có thể quay đầu.

Phải, Trình Quân là chủ tịch của tập đoàn Phương Nam. Tôi đã nhất thời quên mất thân phận hiện tại của anh, còn dám cao giọng hỏi anh đã làm xong báo giá chưa? 

Tôi vẫn quen thói cũ, trong vô thức xem anh như gã chồng dễ bắt nạt năm xưa.

- Sáng nay chủ tịch không tới công ty, anh ta sẽ tới vào đầu giờ chiều. Chuẩn bị đi, anh đưa em đi ăn sáng rồi đưa em đi làm.

Trình Quân đứng dậy, xốc lại cổ áo rồi vào nhà vệ sinh. Đột nhiên, tôi cảm động quá. Đây có phải là bữa cơm cuối dành cho tử tù không?

Thôi kệ, tôi tin vào số phận, nếu Thần Chết gọi tên tôi thì tôi chẳng thể trốn được.

Chúng tôi ghé vào một quán ăn ven đường và dùng bữa, sau đó, Trình Quân đưa tôi đến cổng công ty rồi phóng xe đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi thậm chí còn chưa mở miệng nói lời cảm ơn anh. Có lẽ tôi nên mua cho anh một hộp chân gà nướng.

- Ôi trời ơi, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô sao, Khương Nhu? Cô và chủ tịch…

 Trân Trân chẳng biết từ đây bay đến, tóm lấy tay tôi và lộ ra vẻ kinh ngạc, như thể cô ấy vừa thấy một cái đĩa bay.

Lúc này, tôi mới ý thức được mình đã ngu ngốc như thế nào. Sao tôi lại ngồi xe của Trình Quân đến công ty chứ? Đêm qua không có ai thấy nhưng ban ngày thì chắc chắn có người thấy rồi.

- Em… em chỉ quá giang bừa thôi, em đưa tay ra và đột nhiên xe dừng lại. Em không biết đó là xe của chủ tịch cho tới khi leo lên. – Tôi vội vàng nói dối.

- À, hóa ra là vậy. Nhưng ai tin được chứ? Nhưng yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật.

Cô ấy vỗ vào vai tôi rồi tung tăng đi vào cổng. Tôi dáo dác nhìn xung quanh và cảm thấy may mắn vì ngoài tôi và cô ấy ra thì chưa có ai đi làm cả.