Chương 21 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Sau khi ăn hết bịch chân gà, tôi tiễn Hàn Thiên ra về. Lúc quay trở vào, tôi liền nhanh chóng dọn dẹp.
Khi cúi xuống nhặt đôi đũa bị rơi, tôi mới hoảng hốt nhận ra mình đã lãng quên một con người, một con người cao hơn mét tám và nặng khoảng bảy mươi ký.
- Ôi trời ơi, anh ta chắc đang phát điên lên rồi.
Tôi cuống cuồng bỏ tất cả lại và chạy như bay đến phòng ngủ, mở khóa, thò đầu nhìn vào.
May quá, Trình Quân vẫn còn sống, phòng ốc không có dấu hiệu bị phá hoại, có điều anh mắt anh ta nhìn tôi như thể muốn giết người.
Cũng không trách tôi được, con người càng có tuổi thì càng lú lẫn mà.
- Xin chào, anh có thể ra ngoài rồi. – Tôi giả điên giả dại đưa tay lên vẫy chào.
Trình Quân lướt qua tôi và xồng xộc đi đến phòng khách. Anh ta nhìn muốn thủng cái bàn rồi quay lại nhìn tôi.
- Chân gà của anh đâu?
- Hả? Chân gà? À…
Tôi vội vàng chạy đến gần và mắt tôi phát sáng khi phát hiện vẫn còn một cái chân gà bé xíu, cong queo nằm trong bịch. Chắc cái hộp bé quá nên nó rơi ra đây mà. Nếu ban nãy tôi thấy thì đảm bảo nó đã nằm trong bụng tôi rồi.
- Đây, còn một cái. – Tôi háo hức đưa cho Trình Quân.
Mặt anh lúc này méo mó như đứa bé dỗi mẹ, phớt lờ tôi rồi nằm phịch xuống sô pha, quay mặt vào trong. Cái gã này bị gì vậy? Không ăn thì tôi ăn.
Nghĩ vậy, tôi nhai luôn cái chân gà rồi mặc kệ anh ta, nhanh tay dọn dẹp, sau đó lục đồ đi tắm.
- Anh ta dỗi ai chứ? Cho ăn mì là may lắm rồi. Chân gà là Hàn Thiên mua cho mình mà. Chân gà nào là của anh ta chứ? Giàu vậy mà không mua nổi chân gà ăn sao? – Tôi vừa thoa xà phòng lên mình vừa mắng mỏ cái kẻ đang giận lẫy ngoài kia.
Thú thật, tôi cảm thấy gã Trình Quân này cũng không đáng sợ như lời đồn, trông khá là trẻ con, khá là đáng yêu, khá là đáng đánh đòn.
Nhưng lúc anh ta ngồi trong phòng họp thì đáng sợ thật đấy. Anh ta bị đa nhân cách đúng không?
Tắm xong, tôi quay lại phòng khách. Thấy Trình Quân đã nhắm mắt, không động đậy, tôi cũng không nỡ kéo anh dậy và đuổi về.
Hôm nay anh cũng tăng ca, cũng đã mỏi mệt lắm rồi và trời cũng khuya lắm rồi, xem như tôi cho anh tá túc một đêm.
Công việc của tôi vẫn chưa xong và tôi không chắc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ trước bình minh hay không.
Sau khi lấy chăn đắp cho anh, tôi về phòng, mở máy tính lên và làm việc. Không gian bốn bề im ắng, nghe rõ tiếng tích tắc của kim đồng hồ.
Tôi buồn ngủ quá. Chắc ngày mai, tôi sẽ hóa thành con gấu trúc.
- Em chưa ngủ à?
Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của Trình Quân đột ngột vang lên. Tôi còn chưa kịp nhảy dựng lên vì giật mình thì anh đã đặt hai tay lên hai vai tôi, giữ lại.
- À, tôi làm chưa xong việc. Phó phòng bảo sáng mai phải xong báo giá này để giao cho chủ tịch. – Tôi rầu rĩ đáp.
- Em đi ngủ đi, để anh làm cho.
Nói xong, Trình Quân nhanh chóng ôm máy tính của tôi ra phòng khách. Tôi ngồi ngơ ngác hồi lâu rồi chạy theo anh.
Bộ dạng lúc tập trung làm việc của anh thật sự rất quyến rũ dù rằng anh không hề để lộ vòm ngực săn chắc hay cơ bụng tám múi.
Tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh và ngắm nhìn người đàn ông đã từng thuộc về mình. Thao tác tay của anh rất nhanh khiến tôi không thể nhìn rõ anh đã ấn vào nút nào, dùng những lệnh gì.
Đúng là người chuyên nghiệp sẽ khác kẻ a ma tơ như tôi. Bảng báo giá vốn đang lồi lõm, xấu xí nhanh chóng được anh lấp đầy với những con số.