Chương 20 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Mùi thơm từ đó khiến tôi nuốt nước miếng ừng ực. Tôi cảm ơn anh rồi nhận lấy. Nếu không có Trình Quân trong nhà, tôi chắc chắn sẽ mời Hàn Thiên cùng ăn với mình.
- Thôi, anh về đây, ăn rồi ngủ sớm đi. – Hàn Thiên cười hiền rồi cất bước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại rồi lao đến nhà vệ sinh, lôi Trình Quân ra.
Anh ta lộ rõ vẻ tức giận, chất vấn tôi về vị khách đến thăm chớp nhoáng vừa rồi.
- Một người bạn. – Tôi mở túi chân gà ra, lấy một cái, đưa lên mũi ngửi và đáp.
- Bạn ư? Anh ta là đàn ông đấy. Và anh ta mua đồ ăn khuya cho em.
- Thì sao? Giữa nam và nữ không thể tồn tại tình bạn sao? Anh đừng nghĩ ai cũng như anh, vừa nhìn thấy phụ nữ thì nhảy bổ vào rồi hôn, sờ, nắn.
Nói xong, tôi đưa tay bịt miệng. Trời ạ, tôi không nên dùng giọng điệu này nói chuyện với Trình Quân.
Chúng tôi đang ở đây, không phải trong căn chòi xập xệ và anh không còn là kẻ mất trí nhớ, xem tôi như cả bầu trời của mình. Tôi không thể nghĩ sao nói vậy.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Thấy người gọi là Hàn Thiên, tôi liền bắt máy.
Anh vừa rời đi nhưng sao lại gọi cho tôi? Không phải anh xảy ra chuyện gì đấy chứ?
- Em nghe đây. – Tôi gần như nín thở.
- À, Khương Nhu, anh đột nhiên đau bụng quá, muốn dùng nhà vệ sinh của em một chút.
- Vâng, em ra ngay đây.
Dứt lời, tôi lại xách Trình Quân đứng lên và đẩy anh vào trong phòng ngủ của mình. Hai tay Trình Quân đang cầm hai cái chân gà, ngơ ngác nhìn tôi.
- Anh ở im trong này nhé. – Tôi gấp gáp dặn dò.
- Gì vậy? Bạn trai của em đến sao? Em sợ anh thấy à? Để anh ra đó, anh sẽ đích thân đuổi hắn đi. – Trình Quân hùng hùng hổ hổ, lao ra cửa.
Tôi phát hoảng, ôm eo người chồng không được pháp luật công nhận giữ lại.
Nhân lúc toàn thân anh ta cứng đờ, tôi liền kéo ngược anh ta vào phòng, khóa cửa, nhốt lại rồi nhanh chóng đi mở cửa cho Hàn Thiên.
Tốt nhất là Trình Quân nên ở yên trong đó. Nếu biết sẽ rắc rối thế này, tôi đã chế cho anh ta một ly mì và bảo mang ra xe ăn.
- Anh sẽ nhanh thôi. – Hàn Thiên lên tiếng.
- Không sao, không cần vội, em cũng chưa buồn ngủ mà.
Tôi cười rồi quay lại bàn, giấu tô mì rỗng của Trình Quân xuống gầm bàn, sau đó tiếp tục gặm chân gà. Tôi rất thích món ăn đường phố này, gia vị tẩm ướp rất vừa miệng.
Một lúc sau, Hàn Thiên trở ra, tôi vẫy tay với anh, bảo anh ăn phụ mình vì quá nhiều. Anh cũng không từ chối, nhanh chóng ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện.
- À, em quên nói với anh, em đã được chuyển lên làm nhân viên văn phòng rồi, giờ làm việc của em sẽ theo giờ hành chính, không đi ca nữa. – Tôi hào hứng khoe.
- Vậy à? Vậy sao giờ em mới ăn tối? – Hàn Thiên nhìn tô mì chỉ còn nước và hỏi.
- À, em vẫn chưa quen với công việc mới nên mày mò, mày mò và không còn biết thời gian nữa, lúc em ngẩng đầu lên thì trời đã tối. Em mới từ công ty về. – Tôi cười méo xẹo. Tôi tủi thân lắm nhưng chỉ có thể nói ra với anh mà thôi.
- Sẽ quen dần thôi, em thông minh mà, anh tin em làm được. Khởi đầu nào cũng gian nan cả, cố lên.
Tôi gật đầu. Tôi thích tính cách này của Hàn Thiên, mỗi khi tôi bắt đầu một việc gì, khi khó khăn, tôi đều than vãn với anh và anh luôn động viên tôi hãy cố gắng và tin rằng tôi sẽ làm tốt, anh chưa bao giờ khuyên tôi từ bỏ.