Chương 19 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Đêm đã khuya, đường khá vắng, xe chạy rất êm, mang lại cho tôi cảm giác thoải mái.
Tôi đọc địa chỉ mình đang sống cho Trình Quân rồi nghiêng đầu, nhìn ra hai bên đường, ngắm những ánh đèn điện vụt qua.
- Cảm ơn anh, tạm biệt. – Tôi tháo dây an toàn và lên tiếng ngay khi xe vừa dừng lại.
- Em mua nhà ở đây à? Em cũng giỏi quá nhỉ? – Trình Quân hạ kính chắn gió xuống, thò đầu ra ngoài, nhìn ngó xung quanh.
- Thuê thôi. – Tôi đáp.
- Khương Nhu, anh đói quá, nhà em có mì gói chứ? – Trình Quân nắm lấy tay tôi ngay khi tôi vừa toan mở cửa xe.
Khuya quá rồi, khu vực này cũng chẳng còn hàng quán nào bán đồ ăn. Tôi không nỡ từ chối người đàn ông từng chung chăn gối với mình.
Dù gì cũng chỉ là một tô mì và tôi đang là người làm công cho anh, sếp yêu cầu một tô mì mà nhân viên từ chối thì hơi quá đáng nhỉ?
- Có. – Tôi đáp.
Trình Quân ngoan ngoãn giữ im lặng và theo tôi lên lầu. Căn hộ tôi thuê nằm ở tầng tám, view ban đêm khá đẹp, có thể ngắm cảnh thành phố lung linh ánh đèn nhưng giờ khuya quá thành thử chỉ thấy màu đen và vài ánh sáng lác đác.
Trình Quân tự nhiên như đây là nhà anh vậy, cởi áo vest vắt lên sô pha rồi ngồi chờ tôi nấu cho ăn.
Mì gói nấu rất nhanh, sau năm phút, tôi đã đặt hai tô mì trứng xuống bàn.
- Em còn nhớ không Khương Nhu, lần đầu tiên anh đến nhà em, em cũng nấu cho anh một tô mì trứng. Đó là tô mì ngon nhất mà anh từng ăn.
Lời nói của anh rất chân thành, gợi tôi nhớ về kỷ niệm ngọt ngào nhưng thật buồn đó.
Khi ấy, trời đã tối, tôi khó khăn lắm mới lôi anh đến được phòng khám nhỏ để băng bó vết thương và mua thuốc.
Tôi biết bệnh nhân thì cần ăn những món bổ dưỡng nhưng hết tiền rồi, chỉ có thể mua mì gói và trứng gà nấu cho anh ăn qua cơn đói.
- Chẳng có gì đáng nhớ cả. Anh nhắc làm gì? – Tôi vừa đáp vừa gắp mì lên, thổi phù phù.
- Vậy à? Sao em vô tình vậy? Không giống em của ngày xưa chút nào.
Tôi vẫn là tôi của ngày xưa nhưng anh thì không còn là người đàn ông tôi từng quen biết nữa.
Anh bây giờ có địa vị, có tiền tài và anh đã quay lại là một vị chủ tịch máu lạnh không từ thủ đoạn trên thương trường.
Hai chúng tôi đã không còn là người cùng một thế giới. Ngay lúc này, dù đang dùng bữa cùng anh nhưng tôi vẫn phải đề phòng, tôi sợ anh thủ tiêu mình, xóa đi đoạn quá khứ anh đã từng ái ân với một cô gái nghèo, đen đúa trong căn chòi xụp xệ.
- Ai vậy? Là gã mặt trắng kia sao? Không phải em nói đã chia tay rồi sao? – Trình Quân ngừng đũa, nhìn chòng chọc vào tôi khi nghe có tiếng gõ cửa vang lên.
- Không biết.
Tôi đáp rồi nhanh chóng chạy đến mắt mèo. Khi nhìn thấy gương mặt hiền lành của Hàn Thiên, tim tôi như ngừng đập. Anh đến đây làm gì vậy?
Nhanh như một con sóc, tôi lao về chỗ và tóm lấy tay của Trình Quân, kéo anh ta vào trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Tất nhiên, anh ta buộc phải bê theo tô mì bởi tôi không thể nói với Hàn Thiên rằng một mình tôi ăn hai tô được.
Chẳng có gì để tự hào khi vác một gã đàn ông về nhà vào đêm khuya cả. Tôi cũng không biết phải giải thích ra sao.
- Chào anh, anh vừa tan làm sao? – Tôi hỏi khi vừa mở cánh cửa ra.
- Ừ, đây, anh thấy họ bán chân gà nướng ngon quá nên mua cho em. – Hàn Thiên đưa chiếc túi trong tay cho tôi và nói.