Chương 18 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

- Anh làm gì vậy? Thả tôi ra. Làm ơn. – Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng.

- Tại sao? Tại sao em lại bỏ đi? Khương Nhu, tại sao em lại bỏ lại người chồng khốn khổ này mà đi? Anh đối xử với em không tốt sao? Anh đã đi gặp bác sĩ rồi, bác sĩ nói của anh như vậy là to hơn người khác nhiều rồi. Anh cũng đã dùng thuốc để tăng kích thước, em xem…

Trình Quân vừa nói vừa cầm lấy tay tôi. Tôi kinh ngạc há miệng, mở to mắt nhìn anh. Trước khi anh đặt tay tôi lên nơi đó, tôi đã kịp thời đẩy anh ra. Gã này điên rồi. Anh ta bị làm sao thế?

- Trình Quân, làm ơn đi. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Tôi không biết anh là chủ tịch của Phương Nam nên mới nói dối anh. Nhưng khi tôi biết, tôi đã rời đi như một cách chuộc lỗi. Xin anh đừng trả thù tôi, xin hãy nể tình tôi đã đưa anh về và chăm sóc anh. – Tôi cúi đầu, cố tìm mọi lý do để thuyết phục gã đàn ông này tha thứ cho mình.

Tôi nói muốn gãy cả lưỡi nhưng Trình Quân lại chẳng đáp lại lời nào. Tôi hồi hộp nhìn mũi giày trước mặt mình. Đôi giày này nếu đem bán chắc cũng được bộn tiền chứ không ít.

Sau khi có tiền mua điện thoại cảm ứng, tôi đã vô tình nhìn thấy thương hiệu của chiếc đồng hồ mà tôi đã trấn lột từ Trình Quân và đem bán.

Gã đàn ông khốn nạn đó đã mua nó với giá rẻ bèo trong khi nó đáng giá hàng tỷ đồng. Khi phát hiện ra, tôi đã bệnh suốt một tuần vì tiếc của.

Bàn tay mềm mại của người đàn ông đột ngột chạm vào cằm tôi, nâng lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Tôi có nhìn nhầm không? Hốc mắt anh đỏ hoe và dường như còn có nước mắt. Anh khóc ư? Một chủ tịch tàn nhẫn có tiếng như anh lại khóc trước mặt tôi?

- Vậy hãy chăm sóc anh cả đời được không? Sao em lại nghĩ rằng anh sẽ trả thù em? Khương Nhu, anh yêu em. Một năm qua, không có giây phút nào là anh không nhớ đến em.

Tôi nghe lỗ tai mình lùng bùng. Ngay khi tôi vừa há miệng định nói thì Trình Quân đã đặt môi anh lên môi tôi, hôn tôi một cách nồng nàn và cháy bỏng, chiếc lưỡi ướt át thơm hương bạc hà của anh khuấy đảo trong khoang miệng tôi, quấn lấy lưỡi tôi, tạo ra sự tiếp xúc vô cùng thân mật.

- Ưm… Ưm…

Không khí và sức lực của tôi gần như bị anh rút cạn, chỉ có thể phản kháng một cách yếu ớt. Con mèo to Trình Quân đang thuần phục con chuột nhỏ là tôi.

Bàn tay to lớn, hư hỏng của anh liên tục vuốt ve tôi. Khoảnh khắc nụ hôn chấm dứt, tôi kiệt sức, tựa hẳn vào lòng anh, nghe nhịp tim anh đang đập điên cuồng.

Thật lòng mà nói, tôi cũng rất nhớ anh, nhớ mùi cơ thể của anh sau một ngày lao động vất vả, nhớ tấm lưng trần đẫm mồ hôi mỗi khi anh ra sức vận động trên cơ thể tôi, nhớ những nụ hôn ngọt ngào, những lời hứa hẹn về một tương lai giàu sang hơn.

- Chia tay với gã đàn ông không chung thủy kia đi. – Trình Quân xoa xoa lỗ tai tôi, dịu dàng lên tiếng.

- Đã chia tay rồi. – Tôi đáp trong tiếng thở gấp.

Tôi không muốn dùng Jack làm bình phong nữa, nếu Trình Quân phát điên, Jack sẽ khó mà sống sót. Mọi chuyện đột nhiên quá suôn sẻ khiến đầu óc tôi mơ màng, không rõ là thực hay mơ.

Tôi có sức hấp dẫn đến vậy ư? Khiến cho người đàn ông này lưu luyến không quên? Anh thậm chí nói rằng anh yêu tôi.

- Ngoan lắm, nào, anh đưa em về nhà, vợ yêu.

Dứt lời, Trình Quân nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi. Tôi gần như nín thở trong suốt thời gian cùng anh đứng trong thang máy.

Giây phút ngồi vào chiếc xe đắt xắt ra miếng của Trình Quân, tôi cảm giác mình giống cô bé Lọ Lem vừa đặt chân vào chiếc giày thủy tinh.

Có khi nào hoàng tử này là do bà phù thủy biến thành không? Tôi không tin anh ấy yêu tôi chút nào. Phụ nữ trên thế giới này tuyệt chủng hết rồi sao?