Chương 17 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của tôi tạm thời yên ổn do trợ lý của Trân Trân đã quay lại làm việc và cô ấy không cần lôi tôi theo khi có các cuộc họp. Việc tôi làm hàng ngày là cầu nguyện cho anh chàng đó đừng bao giờ xin nghỉ phép.
- Này, Khương Nhu, tối nay cô rảnh không? Cùng chúng tôi đi ăn nhé. Xem như là chúng tôi chào mừng đồng nghiệp mới. – Ngọc Hà rướn cổ sang chỗ tôi và thì thầm.
Tôi mở to mắt, đang định gật đầu thì Lê Hương đặt một tập tài liệu dày cộp xuống trước mặt tôi. Cô ấy là phó phòng kinh doanh, xinh đẹp có thừa, kiêu ngạo có dư, rất đáng ghét.
Dù tôi chỉ mới vào đây mấy ngày nhưng đã chứng kiến cô ấy bắt nạt không ít người, và giờ có lẽ là đến lượt tôi.
- Cô hãy hoàn thành bảng báo giá này và giao lại cho tôi vào sáng mai. Hãy nhớ, bắt buộc là phải hoàn thành vào sớm ngày mai, chủ tịch yêu cầu đấy. – Lê Hương lạnh lùng ra lệnh.
Tôi cầm lấy và nhìn một lượt trước khi gật đầu một cách miễn cưỡng. Ngọc Hà ái ngại nhìn tôi rồi tập trung vào màn hình máy tính.
Đây là bảng danh sách các mặt hàng được đề xuất thêm vào danh sách các mặt hàng được bán tại các siêu thị trong tương lai.
Tôi không nghĩ họ sẽ giao cho một kẻ mới đến như tôi đảm nhận. Công việc mấy ngày nay của tôi không khác gì một kẻ chạy việc vặt.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi nhanh chóng làm các bảng yêu cầu báo giá và lên mạng, tìm các nhà cung cấp, sau đó liên lạc với họ, không quên hối thúc họ báo giá gấp cho mình.
Quay qua quay lại, tôi chưa làm xong mà mọi người đã đứng lên, thu xếp tan ca rồi. Tôi muốn khóc quá. Tôi đói bụng rồi.
Tôi muốn quay lại làm một nhân viên trong siêu thị, khiêng vác nặng cũng được, phải đứng suốt ca làm việc cũng được, tôi không muốn ngồi đây, làm một nhân viên văn phòng với cái đầu đau nhức và tâm trạng sợ hãi.
Tôi vẫn cần một công việc có lương cứng như này nên đành phải cố gắng.
Bên ngoài, hoàng hôn dần buông và rồi bầu trời dần trở nên tối sẫm. Các báo giá lần lượt được gởi tới nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Tôi nhanh chóng so sánh giá cả giữa các đơn vị cung cấp và áp vào bảng giá, mặc cho cái bụng đói đang kêu gào.
Mãi đến khi hết chịu nổi, tôi đành copy tài liệu qua USB để mang về nhà làm tiếp. Vừa thao tác xong thì có tiếng bước chân vang lên.
- Ôi, sao lại là anh ta? – Tôi tự hỏi chính mình khi thấy gương mặt của Trình Quân.
Khi nhìn góc phải của màn hình máy tính, tôi nhận ra đã là mười giờ đêm rồi. Hôm nay Trái Đất quay với tốc độ của tên lửa ư? Tôi còn chưa làm xong việc.
Nhưng điều đáng sợ hơn đang ở trước mặt tôi, tiến lại gần tôi. Trình Quân, anh ta là chúa tể của những điều đáng sợ. Tôi gấp gáp tắt máy tính và đứng lên, cầm lấy túi xách.
- Anh… anh đừng qua đây. – Tôi lùi lại, giơ tay về phía trước để ra hiệu.
Trình Quân có vẻ bị điếc, anh ta phớt lờ lời tôi và tiến lên. Tôi nhanh chân di chuyển vòng quanh cái bàn, thành công khiến anh ta không tóm được mình.
Bộ dạng của tôi và anh bây giờ cứ như mèo vờn chuột. Nơi tôi đang đứng là tầng mười tám, nếu Trình Quân ném tôi xuống từ đây, tôi sẽ không còn hình người nữa.
- Trưởng phòng.
Tôi hét lên và nhân cơ hội lúc Trình Quân dời tầm mắt, tôi liền co chân chạy về phía cửa.
Thế nhưng, thằng cha này còn nhạy hơn cả tôi, ngay khi tôi vừa thò một chân qua ngưỡng cửa thì anh ta đã bắt được tôi, kéo ngược vào trong và ép tôi vào tường.