Chương 16 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Trong một năm qua, tôi đã tự mày mò, nhớ lại các kiến thức cũ và sử dụng thành thạo máy tính, thành thạo những thứ cơ bản để hỗ trợ công việc.

Dù gì tôi cũng đã học gần hết cấp ba, tuy chưa thể có được tấm bằng nhưng tôi vẫn là một đứa biết chữ, biết số, không đến nỗi dốt nát.

- Chết tiệt, sao giờ cậu mới báo hả? Tôi sẽ trừ lương của cậu, gã đàn ông vô trách nhiệm. – Tiếng quát của một cô gái khiến tôi giật thót, tay vô thức siết chặt hợp đồng khiến nó trở nên nhàu nhĩ.

Tiếp đó, cô ấy chỉ tay vào một người đàn ông và yêu cầu anh ta theo mình đến phòng họp, thế nhưng anh ta từ chối vì còn việc gấp cần làm.

Tôi thấy ngón tay đó lại tiếp tục di chuyển khắp phòng nhưng ai cũng có lý do chính đáng để từ chối, kẻ cần gọi điện tư vấn gấp cho khách hàng, kẻ cần ra ngoài gặp khách hàng, có kẻ đau bụng, cần vào nhà vệ sinh gấp và có kẻ bị đau tay, không thể thao tác được…

-  Cô… nhân viên mới đến đúng không?

Tôi gật đầu như gà mổ thóc khi thấy ngón tay quyền năng ấy chĩa vào mình. Tim tôi đang đập điên cuồng thì đột nhiên ngừng đập khi nhìn thấy nụ cười ma mị trên môi cô gái kia.

- Được, đi theo tôi, tôi cần một người ghi lại nội dung thảo luận trong cuộc họp.

Rất nhanh chóng, chiếc máy tính đã nằm trên tay tôi. Đang khi tôi ngơ ngác thì đã bị cô ấy lôi vào một căn phòng lớn và ấn xuống một chiếc ghế.

Cô ấy thao tác khá nhanh, mở phần mềm soạn thảo văn bản và ghé vào tai tôi, bảo tôi lát nữa viết hết những ý kiến của lãnh đạo vào là được.

- Ai đây, Trân Trân? Nhân viên mới à?

Giọng nói trầm, lạnh lùng cất lên khiến tôi theo phản xạ ngẩng đầu tìm kiếm và mắt tôi gần như rớt ra ngoài.

Trình Quân đang ngồi ở vị trí chủ tọa, tỏ ra thanh cao khi nhìn tôi. Hóa ra, đây là cuộc họp với lãnh đạo cao nhất trong tập đoàn ư?

Giả vờ hỏi cái gì chứ? Không phải anh ta là kẻ gây ra chuyện này à? Kẻ thù dai. Anh ta là đàn ông, có lỗ lã gì khi lăn giường cùng tôi chứ? Kẻ nhỏ mọn. Tôi không tin sự luân chuyển nhân viên này chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

- À, vâng thưa chủ tịch, hôm nay trợ lý của tôi xin nghỉ phép và các nhân viên trong văn phòng đều bận việc, cô ấy vừa được chuyển đến từ siêu thị và chưa được giao nhiệm vụ gì. –  Trân Trân lên tiếng giải thích.

- Ồ, nhân viên từ siêu thị à. Tốt lắm, cô gái à, cô làm việc ở siêu thị lâu như vậy, cô cảm thấy chúng ta cần cải thiện điều gì để thu hút khách hàng hơn? – Trình Quân nhàn nhã buông cây viết ra, hơi ngả người về phía sau, trông thật lười nhác.

Cái quái gì vậy? Sao đột nhiên tôi biến thành một nhân tố quan trọng trong cuộc họp cấp cao này vậy? Họ nhìn tôi làm gì? Tôi thì biết cái gì chứ?

Siêu thị mà tôi từng làm vốn rất đông khách rồi mà, cần gì cải thiện. Chẳng phải nó thu hút cả chủ tịch và phó tổng giám đốc của tập đoàn Phương Nam đến mua kẹo và dưa hấu sao? Bản thân nó vốn rất thu hút rồi, cần gì cải thiện chứ?

- Theo tôi được biết thì nơi cô từng làm chính là chi nhánh có doanh thu cao nhất trong chuỗi siêu thị. Cô nghĩ lý do khiến khách hàng chọn mua hàng ở đó là gì nhỉ? – Trình Lâm vân vê cây viết trong tay và nhìn tôi.

- À, có lẽ là do… do phong thủy. – Tôi đáp.

Mọi người đồng loạt lấy tay che miệng và ho mấy tiếng. Tôi xấu hổ, cúi gầm mặt xuống.

Lúc này, tôi chỉ muốn Trình Quân đột nhiên phát điên lên, đuổi cổ tôi ra khỏi công ty. Tôi không cần tiền bồi thường, tôi cần một lý do chính đáng để rời đi mà không bị kiện cáo.

- Được rồi, đó là ý kiến của cô ấy, bây giờ đến lượt mọi người. – Giọng Trình Quân vang lên, làm gián đoạn mọi âm thanh khác.