Chương 31 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Đang khi tôi thưởng thức kẹo thì Trình Quân gởi tin nhắn đến, bảo rằng tối nay anh muốn ăn canh rau củ và sườn xào chua ngọt.

Cái gã này bắt đầu xem tôi thành bà bếp rồi đây. Nhưng không sao, anh ta đưa rất nhiều tiền và tôi cũng có thể ăn ké những thức ăn đắt tiền này. Có lời, không có lỗ.

Chiều đến, tôi đi xe buýt đến siêu thị, mua thức ăn rồi về nhà. Tôi không vội nấu nướng vì Trình Quân cho biết anh có một cuộc họp, dự kiến kéo dài đến bảy giờ tối.

Tôi có cảm giác như mình là một người vợ, đang nấu cơm chờ chồng về.

Đúng bảy giờ ba mươi phút, Trình Quân xuất hiện trước cửa nhà tôi, bộ dạng anh có vẻ mệt mỏi, tóc hơi rối.

- Anh không tắm đã rồi ăn sao? – Tôi nheo mắt hỏi.

- Không, đang đói không nên tắm.

Nói rồi, Trình Quân đưa chiếc cặp táp cho tôi, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Cái gì vậy? Anh ta xem tôi thành ô sin rồi đấy à? Thôi bỏ đi, trông anh ta mệt đến mức tướng đi cũng loạng choạng rồi, tôi không thèm so đo đâu.

- Anh ăn nhiều nhiều đi, thức ăn không nên để đến tối mai đâu. – Tôi lên tiếng khi thấy dĩa xườn xào chua ngọt vẫn còn nhiều.

- Anh mệt quá, không ăn được nhiều. – Trình Quân đáp.

Cái gã này, nhai cơm không nổi thì cũng nên nói cho tôi biết để tôi nấu cháo cho mà ăn chứ.

Anh ta nhai rệu rạo thế kia khiến tôi có cảm giác như tôi đang ăn cùng một ông già, và có cảm giác như món ăn tôi nấu dở, không hợp khẩu vị của anh.

Bữa ăn kết thúc, Trình Quân cũng về lại chỗ ở của mình. Tôi nhanh chóng rửa bát đĩa rồi bắt tay vào công việc làm thêm, đó là gõ capcha.

Đang gõ hăng say thì bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, sau đó, Trình Quân mang máy tính vào, chiếm dụng một chiếc ghế sô pha.

- Này, sao anh không ở nhà anh? Anh sợ ma à? – Tôi lên tiếng hỏi.

- Phải, chỗ mới nên anh chưa quen lắm, cứ thấy ớn lạnh, không tập trung làm việc được.

Tôi bĩu môi, không thèm nói chuyện nữa. Đàn ông cao một mét tám, nặng chắc bảy mươi ký mà sợ ma ư? Ai mà tin chứ?

Đừng nói là anh ta tiết kiệm điện đấy nhé. Bỏ ra cả đống tiền mua căn hộ rồi giờ bòn lại từng đồng.

- Em đang chơi game à? – Trình Quân đột ngột lên tiếng khiến tôi gõ sai.

- Chơi gì mà chơi, tôi đang kiếm tiền. Gõ capcha kiềm tiền. – Tôi tự hào lên tiếng.

- Trời ạ, gõ lòi mắt ra cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Đến đây, bóp vai cho anh đi, anh trả em tiền.

Tôi lập tức ngừng thao tác nhưng không vội đồng ý, nheo mắt ý hỏi Trình Quân sẽ trả cho tôi bao nhiêu. Anh cười và đưa từng ngón tay lên.

Ngon lành, lại có thêm một khoản tiền từ việc sàm sỡ đàn ông rồi. Tôi chấp nhận. Ngay lập tức, tôi nhào đến và tìm tư thế thích hợp, bóp vai cho anh.

Màn hình máy tính của Trình Quân toàn chữ và số, tôi nhìn hoa cả mắt. Thật không ngờ trước đây vì anh mất trí nhớ, hóa thành gã đần mà tôi ăn thịt được anh, và nhờ quá khứ đen đúa ấy mà giờ cuộc sống của tôi hơi thoải mái bởi mùi tiền.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải cảnh giác với con người này, một doanh nhân thành đạt không bao giờ là người đơn giản cả.