Chương 2 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Đang khi tôi đưa tay lau những giọt nước bám trên mi mắt thì người đàn ông đã bắt lấy tay tôi và kéo tôi đi, anh ta đi rất nhanh, sải chân rất dài khiến tôi chạy theo muốn hụt hơi.

Cuối cùng, anh ta dừng lại trong một góc vắng, nơi hai vách tường chạy song song, ánh điện chỉ rọi vào được một nửa, tạo nên hai mảng sáng tối kề nhau.

Khi không còn những giọt nước bám trên mi mắt, tôi mới có thể mở to mắt nhìn người đối diện.

Gương mặt này sao giống Trình Quân đến thế? Mùi hương này rõ ràng thuộc về anh mà.

Tôi vùi đầu vào ngực anh và hít liên tục, xác nhận thứ mùi nam tính từng vướng víu vào tóc tôi, vào gối chăn.

- Trình Quân, là anh sao? – Tôi mờ mịt nhìn anh và hỏi.

- Em nói xem. – Giọng anh trầm khàn vang lên.

Nếu đây là một giấc mơ, tôi mong tạm thời mình đừng tỉnh lại. Đã một năm trôi qua rồi, tôi nhớ anh từng giây và cũng sợ gặp lại anh từng ngày.

Anh là một kẻ cao quý, lạnh lùng và anh đã chung đụng cùng tôi, sống như vợ chồng cùng tôi, một cô gái nghèo trong khu ổ chuột.

Anh sẽ giết tôi, kẻ chứng kiến giai đoạn khổ sở và hèn hạ của anh, kẻ lừa anh và lăn lộn trên giường cùng anh mỗi đêm.

Tôi nhanh chóng đặt tay lên ngực Trình Quân, rướn người và hôn lên môi anh. Men say, nỗi nhớ, bóng tối bủa vây khiến tôi tạm ném nỗi sợ đi, nhiệt tình gặm nhấm làn môi đã từng in dấu khắp cơ thể mình.

Bàn tay to của người đàn ông đỡ lấy gáy tôi, và tay còn lại siết lấy eo tôi, ép sát. Anh hôn trả tôi một cách say đắm và mạnh bạo, thi thoảng còn cắn môi tôi, như đang trừng phạt.

Không khí trong miệng tôi gần như bị anh rút sạch khiến tôi vô cùng khó thở. Thế nhưng, vào khoảnh khắc tôi vừa há miệng thì lưỡi anh đã xâm nhập vào miệng tôi, quấn lấy lưỡi tôi, tạo ra những âm thanh ướt át. 

- Khương Nhu, gọi tên anh đi. - Trình Quân buông tha đôi môi tôi, chuyển xuống hôn cổ tôi và nỉ non bên tai tôi.

- Chị Khương Nhu, chị ở đâu? Chị có ở phía trước không?

Tiếng gọi của Hàn Mỹ khiến tôi bừng tỉnh. Tôi đang làm gì vậy? Tôi đang làm trò gì với một gã đàn ông xa lạ giữa hai bức tường chật hẹp vậy?

Và điều kinh khủng hơn là tôi đang cầm cái gì trong tay tôi vậy? Sao tôi dễ dãi và mất kiểm soát đến vậy?

Tôi cố sức đẩy gã đàn ông ra nhưng gã vẫn đang thở dồn dập, ôm ghì lấy tôi mà lắc lư, đầu gã vẫn vùi vào cổ tôi, vừa hôn vừa cắn.

- Chị Khương Nhu, chị có ở đây không? – Tiếng gọi của Hàn Mỹ lần nữa vang lên.

- Khương Nhu, em đang ở đâu. – Giọng của Hàn Thiên cũng lớn không kém

Không muốn Hàn Mỹ lẫn Hàn Thiên nhìn thấy cảnh đáng xấu hổ này, tôi đánh liều, cắn mạnh vào cổ người đàn ông khiến anh ta khẽ rên lên một tiếng. Tiếng rên đó nghe giống như là sung sướng chứ không phải đau đớn.

Nhân lúc anh ta nới lỏng tay, tôi liền co chân bỏ chạy, vừa cài lại cúc áo vừa lao về phía Hàn Mỹ và anh trai con bé.

Đôi giày cao gót phản chủ, khiến tôi mất thăng bằng và ngã sóng soài trên đất. Tôi cảm thấy buồn ngủ quá, không muốn đứng lên nữa. Thế là tôi nhắm mắt lại.

Tôi thề sẽ không bao giờ uống rượu vang nữa, chỉ uống rượu nấu bằng gạo thôi.