Chương 1 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Khương Nhu

Lúc tôi chạy đến quán rượu đã là tám giờ tối, tôi vừa thở hổn hển vừa đưa món quà cho Hàn Mỹ và nói lời chúc mừng sinh nhật con bé.

Có lẽ tôi là người đến trễ nhất vì trong phòng đã chật kín người. Thế nhưng, vẫn còn một chỗ trống bên cạnh Hàn Mỹ và tôi nhanh chóng ngồi xuống.

- Vào ba ra bảy, Khương Nhu, chị mau uống đi. Chúng tôi đợi chị gần một tiếng đồng hồ rồi. – Một trong số các người bạn của Hàn Mỹ lên tiếng.

- Chị ấy chưa ăn gì. – Hàn Mỹ trừng mắt nhìn gã đàn ông vừa nói.

- Không sao, cứ theo quy định cũ thôi, tôi đi trễ nên chịu phạt.

Dứt lời, tôi tự rót cho mình ba ly rượu và uống cạn. Hôm nay, tôi vừa được quản lý thông báo rằng tôi vinh dự có tên trong danh sách đề bạt thăng chức. Thế nên, tôi rất vui.

Cứ hai năm một lần, hệ thống siêu thị, bách hóa, cửa hàng tiện lợi này sẽ chọn lọc các nhân viên ưu tứu và trình lên cấp trên phê duyệt để họ trở thành quản lý hoặc phó quản lý của các siêu thị, bách hóa hoặc cửa hàng tiện lợi mới mở.

Rõ ràng tửu lượng của tôi không kém nhưng có lẽ do đang đói bụng và mệt mà uống nhiều rượu nên tôi nhanh chóng nhìn một người thành ra hai người.

- Khương Nhu, chị ăn chút thức ăn đi. – Hàn Mỹ vội lấy một chén súp cua cho tôi và nói.

Tôi nhận lấy, ăn một hơi hết sạch, bên tai ù ù nhưng cũng nghe được rằng con bé đang mắng bạn nó, người đàn ông đã bảo tôi uống ba ly rượu.

- Chị đi vệ sinh một lát rồi sẽ quay lại. – Tôi nở nụ cười rồi đứng dậy, rời phòng.

Tôi cảm thấy rất mệt, tôi thầm trách mình không biết tự lượng sức, đầu tôi đang quay như thể tôi đang ngồi trên đu quay và tầm nhìn của tôi bị hạn chế. May mắn là tôi vẫn tìm được đường đến nhà vệ sinh.

Sau khi nôn mửa hồi lâu, tôi mới cảm thấy bụng mình bớt khó chịu. Tôi lại nhớ Trình Quân rồi, mỗi khi tôi bị đau bụng, anh sẽ đi mua thuốc cho tôi, nấu cháo cho tôi và xoa bụng cho tôi suốt đêm.

- Cái gã đàn ông này, sao anh lại đi qua nhà vệ sinh nữ vậy? Biến thái.

Tôi vừa rửa mặt xong, ngẩng lên thì nhìn thấy bóng dáng của một gã đàn ông phản chiếu trong gương nên tiện miệng chửi luôn.

Tôi rất ghét mấy gã biến thái, chuyên quấy rối phụ nữ. Nếu họ muốn phụ nữ thì nên đến những khu đèn đỏ, rất hợp pháp, không lo bị bệnh truyền nhiễm.

Gã đàn ông không lên tiếng, tóm lấy tay tôi kéo ra khỏi khu nhà vệ sinh và chỉ cho tôi xem hình vẽ được dán trên vách. Tôi ngoan ngoãn nhìn theo ngón tay anh ta và nhìn cái hình vẽ ấy thật lâu.

- Cô này, có thấy gì không? – Giọng anh ta trầm trầm, khàn khàn vang lên bên tai tôi, nghe rất êm tai, khiến tôi muốn ngủ.

- Thấy, một con người. – Tôi gật đầu, đáp.

- Nam hay nữ? – Gã đàn ông lại hỏi.

- Nữ. – Tôi tiếp tục trả lời.

- Cô bị cận à? Rõ ràng là nam. – Giọng gã hơi rít lên.

- Anh đui à? Rõ ràng là nữ.

Người đàn ông lại chỉ cho tôi xem hình vẽ bên cạnh và nói cho tôi biết tôi mới là người đi nhầm nhà vệ sinh, anh ta bảo hình vẽ kia là cô gái hai bím tóc và mặc váy, còn hình này là người đàn ông mang quần dài, tóc ngắn.

- Này, anh nhìn tôi đi, tôi cũng mặc quần dài và tóc tôi cũng ngắn, vậy tôi là đàn ông à? Ai nói phụ nữ không thể mặc quần chứ? Cái quần được sản xuất cho mỗi đàn ông mặc hay sao?