Chương 14 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Tôi không quay về công ty mà lái xe thẳng đến phòng khám của một người bạn chuyên về nam khoa. Thấy tôi bước vào, mặt anh ta lập tức biến dạng.

- Ôi, chủ tịch yêu quý, anh cần khám gì vậy? – Phương Văn khẩn trương hỏi.

- À, cậu có loại thuốc nào hoặc phương pháp nào khiến cái đó của đàn ông to hơn không? – Tôi thẳng thắn hỏi.

- Gì chứ? Của cậu bao nhiêu cen ti mét. Nếu cậu không biết thì tôi có thể đo cho cậu, sau đó sẽ lên phương án. – Mắt Phương Văn mở to, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lần lượt ghi số đo chiều ngang chiều dọc của mình xuống giấy rồi đưa cho cậu ta. Tôi vẫn luôn tự hào về khoản này của mình cho đến hôm nay.

Người phụ nữ đã sử dụng tôi trong một năm đã tạt một gáo nước lạnh lên đầu tôi khiến cho tôi hoàn toàn sụp đổ.

- Đùa sao anh bạn, như vậy là ổn rồi, cậu hơn rất, rất nhiều người đấy. Người phụ nữ đã chê bai cậu là ai vậy? Cô ta là hố đen vũ trụ à. – Phương Văn cau mày, lấy viết khoanh tròn mấy con số và hỏi một cách nghiêm túc.

Cuối cùng, Phương Văn vẫn kê cho tôi một ít thuốc và bảo tôi nếu bạn gái bất ổn quá thì nên đổi người khác sẽ tốt hơn.

Rời khỏi phòng khám, tôi quay lại công ty. Khi nhìn thấy bảng đề xuất các nhân viên ưu tứu đến từ các siêu thị lớn nhỏ của tập đoàn Toàn Cầu, đầu tôi liền nảy ra một ý tưởng.

Tuy họ bán chuỗi siêu thị cho chúng tôi nhưng trước mắt, chúng tôi không có thay đổi gì nhiều trong cách quản lý, vẫn sẽ cất nhắc những nhân viên giỏi lên vị trí cao hơn.

- Khương Nhu, thành phố hoa lệ này là địa bàn của anh, em chạy thoát được sao? – Tôi ve vuốt tấm ảnh trên hồ sơ năng lực của cô ấy và thì thầm.

Đến bảy giờ tối, dưới sự ép buộc của ông nội và mẹ mình, tôi đưa Triệu Tử Mai đến sân bay. Chuyến đi này của cô ấy có lẽ sẽ kéo dài. Tôi mong mẹ cô ấy sớm khỏe lại nhưng không muốn cô ấy quay về quá sớm.

Nếu như cô ấy giống các nhân vật nữ phản diện trong tiểu thuyết, làm ra những chuyện không thể tha thứ thì tôi sẽ giải quyết cô ấy nhanh chóng. Thế nhưng, cô ấy chỉ quan tâm tôi, không làm gì quá đáng. Tình yêu không có lỗi, nó chỉ có lỗi khi con người nhân danh nó mà làm ra những việc tổn hại người khác.

- Cho anh gởi lời hỏi thăm mẹ em nhé, bà sẽ ổn thôi, không sao đâu. – Tôi lên tiếng khi cả hai vừa đặt chân đến khu vực check in.

- Vâng, cảm ơn anh, Trình Quân. Ông anh nói khi em quay lại sẽ tổ chức lễ đính hôn cho chúng ta đấy. – Triệu Tử Mai cười vui vẻ.

- Gì chứ?

- Anh Trình Quân, chúng ta nên nghĩ cho gia đình và cơ nghiệp của gia tộc. Ông nội nói chỉ cần anh và em kết hôn, số cổ phần mà ông đang giữ sẽ là của hồi môn cho chúng ta, đồng nghĩa với việc anh sẽ là chủ tịch của Phương Nam cho đến khi anh chết. Em cũng cần anh để nhanh chóng trở thành người thừa kế của MK. Một cuộc hôn nhân thương mại đầy lợi lộc với anh và còn có cả tình yêu của em dành cho anh nữa. Em sẽ chấp nhận sự thật rằng anh chưa thể quên Tống Mỹ Kỳ.

Dứt lời, Triệu Tử Mai kéo va li và tiến vào quầy check in. Tôi đút hai tay vào túi quần, nheo mắt nhìn theo dáng lưng mảnh khảnh kia.

Hôn nhân thương mại ư? Tôi cần vào nó để củng cố địa vị sao? Phương Nam vốn là của tôi, một kẻ được ban phát tình thương như Trình Lâm không thể tranh giành với tôi, trừ khi tôi chết.

Chỉ cần tôi còn sống, anh ta mãi mãi là một cấp dưới của tôi, khom lưng, cúi đầu khi thấy tôi xuất hiện ở tập đoàn. Anh ta chỉ có thể đứng thẳng lưng khi chỉ có tôi và anh ta.