Chương 13 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Cơn giận tích tụ suốt một năm qua của tôi vì câu nói này của Khương Nhu mà bùng nổ.
Người phụ nữ này thật là dũng cảm, dám đứng trước mặt tôi tuyên bố hùng hồn như vậy. Tôi đã cố gắng dịu dàng nhưng dường như cô ấy thích bạo lực.
- Chồng sắp cưới? Em đang nói về gã đàn ông lăng nhăng đã vác em lên vai đấy à?
Tôi cười khẩy, rút điện thoại ra và nói cho cô ấy biết chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta ôm hôn một cô gái trước ngân hàng.
Thế nhưng, khi ứng dụng chứa ảnh mở ra, không có bức ảnh mà tôi vừa chụp. Cái quái gì thế này, rõ ràng tôi đã chụp rồi kia mà, sao giờ lại không có?
- Anh Trình Quân, vu oan cho người khác là việc không nên làm. – Khương Nhu nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường lẫn sợ hãi.
- Chết tiệt, em đang bênh vực hắn à? Thằng đó thì có gì hơn anh chứ? Hắn trắng bằng anh không? Hắn cao hơn anh à? Thân hình của hắn có săn chắc bằng anh không? Hắn có to và dài hơn anh không? Hắn khiến em thỏa mãn bằng khi em nằm dưới thân anh không?
Tôi cất điện thoại vào túi, đặt tay lên eo Khương Nhu và bóp chặt, kéo cô ấy dán sát vào cơ thể mình.
Nhìn đôi môi đỏ mọng đang mấp máy, tôi không kiềm lòng được, cúi đầu xuống. Thế nhưng, Khương Nhu đã nhanh chóng quay mặt sang một bên, tránh né nụ hôn của tôi.
- To hơn. – Cô ấy thốt lên.
- Gì chứ? – Tôi bàng hoảng hỏi.
- Anh ấy… to hơn anh, dài hơn anh. – Khương Nhu gật đầu xác nhận.
Tôi gần như muốn tắt thở. Sao có thể như thế chứ? Lòng tự trọng của tôi bị vùi dập thảm hại rồi.
- Chết tiệt, em dám lên giường với thằng khác rồi sao? Khương Nhu, sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Tôi đã vì em mà không chạm vào người phụ nào. – Tôi rít lên.
Không, tôi không tin, có lẽ vì lâu quá không cùng tôi lăn lộn trên giường nên cô ấy quên mất kích thước của tôi thôi. Ngay lập tức, tôi cầm lấy tay Khương Nhu.
- Vợ yêu, anh không hề nhỏ, e sờ thử đi. – Giọng tôi trở nên khàn và hơi thở của tôi càng lúc càng gấp gáp.
Đang khi tôi trở nên hưng phấn thì cô nàng đã lên gối, khiến cho tôi rên lên một tiếng.
- Đồ biến thái.
Dứt lời, Khương Nhu đẩy tôi dạt sang một bên và lao như bay ra ngoài.
Tôi vừa đau vừa tức. Nếu cô ấy mạnh tay chút nữa thì e rằng đường con cháu của tôi cũng không còn nữa. Cô ấy muốn giết người diệt khẩu ư?
Tôi còn tưởng ngay khi gặp lại, cô ấy sẽ nhào vào lòng tôi, vuốt ve bộ cánh đắt tiền của tôi và yêu cầu tôi cởi hết ra cho cô ấy đem đi bán, giống như lúc trước vậy, cô ấy đã bán quần áo, giày, đồng hồ của tôi, chỉ chừa lại sợi dây chuyền trên cổ tôi thôi.
Chiếc đồng hồ trị giá bảy tỷ nhưng cô ấy chỉ bán với giá mười triệu đồng. Người phụ nữ ngu ngốc. Lúc đó tôi cũng ngốc nên còn cười toét cả miệng khi thấy cô ấy hào hứng đếm tiền.
Lúc đi ngang quầy tính tiền, tôi không quên ném cho Khương Nhu một ánh mắt căm phẫn. Cô ấy có biết cô ấy suýt hủy hoại bản lĩnh đàn ông của tôi không?