Chương 12 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Có lẽ tôi và Khương Nhu vẫn còn duyên nợ, bức ảnh của cô ấy là bức ảnh nằm trên cùng. Cô ấy đang cười tươi như một đóa hoa hồng kiều diễm, bên cạnh là Trình Lâm.

Cái gì thế này? Sao cô ấy lại cười với Trình Lâm? Họ đứng cạnh quầy dưa hấu. Họ định bắt đầu câu chuyện tình dưa hấu à?

- Tìm thấy rồi. Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành tốt đẹp.  

Tôi lấy áo vest và cầm luôn phần súp lên tay, nhanh chóng rời văn phòng. Tôi nhớ Khương Nhu rồi, tôi muốn đến siêu thị để nhìn cô ấy.

Khi xe chạy đến ngã tư, tôi trông thấy anh chàng hôm qua vác Khương Nhu trên vai đang ôm ấp một cô gái trẻ trước ngân hàng.

- Xem nào, tưởng em quen được ai hay ho, hóa ra là một gã lăng nhăng.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và chụp lại khoảnh khắc họ hôn vào má nhau. Tôi sẽ tặng cho Khương Nhu món quà bất ngờ này, tôi sẽ không ngại để cô ấy tựa vào vai mình và khóc, cô ấy có thể lau nước mắt, nước mũi vào áo tôi. Tôi sẽ an ủi cô ấy và cùng cô ấy tiếp tục mối quan hệ vợ chồng.

Tôi sẽ không trách móc gì Khương Nhu cả, có lẽ cô ấy nuôi tôi quá vất vả nên đã bỏ trốn trong đêm.

Chết tiệt, nhưng tôi là người làm ra tiền nhiều hơn cô ấy vào thời điểm đó. Sẽ đúng hơn nếu nói tôi là người đã nuôi cô ấy.

Sau khi tắm và thay đồ, tôi quay lại công ty, xử lý những việc gấp và khi đồng hồ điểm hai giờ chiều, tôi rời văn phòng, lái xe đến siêu thị.

Khoảnh khắc vừa bước qua cánh cửa kính, tôi nhìn thấy Khương Nhu. Cô ấy đang cười tươi, đưa bịch hàng cho một vị khách nữ.

Cô ấy bây giờ so với trước đây đã trắng và đẹp hơn rất nhiều, cũng tăng cân hơn khiến cho ba vòng nảy nở, như một chiếc đồng hồ cát.

Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Khương Nhu liền gấp gáp chạy về phía nhà vệ sinh. Tôi cũng vội vàng chạy theo, phớt lờ câu hỏi của nhân viên trong siêu thị.

- Chào em yêu, lâu quá không gặp. – Tôi thở hổn hển, vui mừng vì đã kịp chui vào phòng vệ sinh trước khi cô ấy đóng cửa.

- Nhà vệ sinh nam ở bên kia. – Khương Nhu mở to mắt, gương mặt tái mét, giọng run run.

- Anh biết, nhưng em đang ở đây mà. Anh không muốn đi vệ sinh, anh đi theo em. – Tôi vươn tay ra sau, khóa cửa, tạo ra khoảng không gian chỉ dành cho hai người.

- Tôi… tôi đang đau bụng, anh mau ra ngoài đi. – Tay cô ấy bám chặt vào bức vách phía sau, đôi mắt long lanh đầy nước phản chiếu gương mặt tôi.

Cô ấy đang bày ra cái bộ dạng gì vậy? Cô ấy sợ tôi sao? Sao cô ấy dám trừng mắt với tôi? Người đáng thương và nên tức giận phải là tôi mới đúng chứ.

- Đây là thái độ của một người vợ đối với chồng mình sao? Khương Nhu, em đang giả vờ không quen biết anh sao? – Tôi áp sát, dồn cô ấy vào vách, hai tay đặt hai bên, giam cô ấy vào lòng mình.

- Không… tôi sai rồi… anh Trình Quân, chúng ta không phải vợ chồng, tôi xin lỗi, tôi đã nói dối anh, tôi không nên nói dối anh. – Khương Nhu lắc đầu lia lịa, nước mắt trào ra.

Tôi biết chứ. Lúc đầu có thể là không phải nhưng sau đó chúng tôi đã sống cùng nhau, làm những việc mà vợ chồng hay làm, chỉ thiếu giấy kết hôn và đám cưới mà thôi.

Nhưng không sao, tôi có thể đưa cô ấy đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ và sẽ chuẩn bị đám cưới nhanh nhất có thể.

- Chúng ta là vợ chồng, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Ngoan nào Khương Nhu, theo anh về nhà đi. Chồng em bây giờ là một tỷ phú, anh có rất nhiều tiền và…

- Không, chúng ta không phải. Không có điều gì chứng minh anh là chồng tôi… làm ơn tha cho tôi, tôi đã có bạn trai rồi, à, không, tôi đã có chồng sắp cưới rồi.