Chương 10 - - Chìm Trong Bóng Tối - Tôi Là Thần Côn Ở Thời Cổ Đại - Tôi là thần côn ở cổ đại
24.
Kể từ ngày đó, Nghiêm phủ trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cái chết của Công Chúa không gây ra chấn động gì lớn, dường như Hoàng Đế chưa từng có một cô con gái như vậy.
Các tiểu thiếp của Nghiêm Phan vẫn ngấm ngầm tranh giành sủng ái, thỉnh thoảng sẽ đưa cho tôi một ít vàng.
Nghiêm phu nhân thì âm thầm giết người, dù là tiểu thiếp của Thủ phụ đại nhân hay tiểu thiếp của Nghiêm Phan, những ai không vâng lời đều chết vì tai nạn, sau đó ăn chay niệm Phật và đưa tôi vàng để đọc kinh cầu siêu.
Thủ phụ đại nhân lặng lẽ tiếp khách, hết hộp này đến hộp khác đựng vàng bạc, trang sức, thư pháp, tranh vẽ và ngọc bích, được chuyển từ kinh thành và cả khắp nơi được mang vào Nghiêm phủ. Mỗi khi có vật gì mới lạ, ông đều sai người dẫn tôi tới nhà kho tự chọn.
Chỉ có Nghiêm Phan sôi nổi đi chơi khắp bốn phía.
Vào sòng bài, vào kỹ viện, mua quan bán chức, làm những việc trái pháp luật, ép người hối lộ, cường đoạt dân nữ, cưỡng bức kỹ nữ không bán thân …
Vâng, Nghiêm Phan là một con chó đực.
Tôi nghe các tiểu thiếp kể lại, dù chân tật khập khiễng nhưng đừng coi thường, anh ta có thể làm vài người một đêm.
Anh ta thường tặng cho tôi nhiều món đồ kỳ lạ quý hiếm.
Vịt gỗ biết đi, cục bột có hình dáng giống anh ta, đồng hồ cát tinh xảo, cửu liên hoàn, khoá Lỗ Ban …
Các loại tràng hạt được làm từ lá cây đàn hương đỏ, gỗ lim, trầm hương, ngọc trai, san hô, xương cốt …
Ngoài ra còn có nhiều kiểu trang sức và quần áo đang được lưu hành.
Tôi không có hứng thú lắm, lại sợ anh ta dở trò xấu nên thường vứt nó vào hộp.
Tôi đang rất bận đó.
Bận rộn kiếm những đồng tiền ít ỏi của mình, nuôi dạy thuộc hạ, mở tửu lâu nhỏ, trà phường, cửa hàng son phấn, cửa hàng tơ lụa, thanh lâu, tiền trang …
Gầy dựng đế chế buôn bán nhỏ của tôi.
Quan trọng nhất, luyện tập tuyệt thế võ công trong Phật đường nhỏ.
Rất nhiều năm trôi qua.
Tôi không quên cái ngày khi mới đến đây, lời hứa với người đàn ông bị chặt đứt tay chân trong chiếc binh.
Tôi đã hứa sẽ trả thù thay gia đình ông.
Nhưng tôi đã không hành động.
Đầu tiên, bởi vì đánh không lại, bên cạnh Nghiêm Phan có một ám vệ là cao thủ, thông thường sẽ không xuất hiện.
Thứ hai, bởi vì chưa có thế lực của riêng mình, cho dù may mắn giết chết Nghiêm Phan cũng không có gì đảm bảo tôi thoát được vòng vây đuổi giết của Nghiêm gia.
Tôi không muốn bị săn đuổi.
Nhân sinh …
Hưởng thụ mới là cuộc sống đúng nghĩa, chịu khổ chỉ là tồn tại, tồn tại qua ngày mà không có một ý nghĩa gì.
25.
Một ngày nọ,
Nghiêm Phan trở về trong trạng thái kích động, anh ta đã nghe một người Phiên tộc nói cách trẻ mãi không già — uống m.á..u thiếu nữ, sau đó dùng số m//á//u còn lại làm nước tắm.
Nghiêm Phan cho tôi xem bộ dụng cụ lấy máu do anh ta phát minh ra.
Hai tấm sắt dày được đính những chiếc đinh thật dài, khi cơ quan chuyển động, hai tấm sắt sẽ ép vào nhau, bên dưới có những rãnh dài để dẫn m@u’.
“Chỉ cần đặt người vào giữa tấm sắt và khởi động cơ quan, ma’u thơm ngào ngạt sẽ theo rãnh chảy ra… vừa nhanh vừa tươi mới.”
Nghiêm Phan lộ vẻ mặt hưởng thụ.
Tôi nhìn thấy vết máu lốm đốm trên tấm sắt, rõ ràng đã được sử dụng.
Mùi sắt và m/á/u/ quyện vào nhau làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi cau mày, tỏ vẻ không muốn nghe nữa.
Nghiêm Phan ngạc nhiên: “Muội không vui à? Huynh tưởng muội sẽ thích nên đặc biệt mang về cho muội xem.”
Tôi tặng anh ta ánh mắt ghét bỏ: “Người bình thường không thích, được chứ?”
Nghiêm Phan hỏi: “Muội có phải là người bình thường đâu?”
Tôi bị hỏi khó rồi.
Nghiêm Phan nâng cằm tôi lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm: “Muội đẹp như vậy lỡ già đi thì sao?”
Tôi hất tay anh ta ra, lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Huynh tìm cái chết?”
Nghiêm Phan nhếch mép cười, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng
Tôi lại nhìn vào tấm sắt và tưởng tượng anh ta bị tấm sắt nghiền nát thành miếng bánh nhân thịt.
Không đẹp.