Chương 11 - - Một Buổi Tối Bất Thường - Tôi Là Thần Côn Ở Thời Cổ Đại - Tôi là thần côn ở cổ đại
26.
~~ Vào một buổi tối ba ngày sau,
Tôi đang đi dạo trong hoa viên thì nghe thấy tiếng khóc thút thít, tiếng la hét và tiếng rên rỉ phát ra từ tầng hầm, tôi lần theo tiếng đó và bước tới.
Người canh cửa không phải tên chân chó mọi ngày mà là ảnh vệ của Nghiêm Phan.
“Ta có thể vào không?”
“Thiếu gia nói, không ngăn cản tiểu thư.”
Cửa hầm mở ra, mùi máu tươi trộn lẫn hơi nóng ùa vào như sương mù ập thẳng ra ngoài.
Tôi tự thấy bản thân thật hư, lâu rồi không có chém chém gi3t gi3t thành ra lại chán ghét mùi hương này.
Nghiêm Phan đang thoải mái nằm trong bồn tắm gỗ, trong tay cầm một chiếc cốc.
Thứ màu đỏ trong bồn tắm là
.
Chất lỏng trong cốc cũng là
.
Nghiêm Phan liếc nhìn tôi và nghiêng người về phía trước, máu trượt dần xuống làn da màu lúa mì của anh ta.
Dường như trong không khí có chút vị ngọt chứ không chỉ có mùi ma’u..
Tôi nhịn không được liếm liếm môi.
“Muội đã tới rồi?” Anh vẫy tay với tôi, “Huynh đã đợi muội rất lâu rồi. Lại đây đi, đến thưởng thức cùng huynh nhé…”
Tôi mỉm cười bước tới, đặt tay lên vai anh, dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da mềm mại của anh, nhẹ nhàng xoa xoa như đang tán tỉnh: “Thưởng thức cái gì? Nước tắm huynh đã dùng?”
“Sao có thể được?” Anh mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều, “Phải thay cái mới! Những cái tốt huynh đều giữ lại cho muội!”
Ý của anh ta khi nói “tốt” là bảy tám cô gái đang rúc vào một góc.
Ở tuổi mười hai hoặc mười ba, đúng độ tuổi dậy thì.
Họ rõ ràng vô cùng sợ hãi, nhưng khuôn mặt họ ửng hồng.
Phía trên là những tấm sắt có đóng đinh dài được đóng lại với nhau, ở giữa là xa’c một cô gái thủng lỗ chỗ.
Bên dưới cô, một ít máu còn sót lại chảy từ máng ma’u vào thùng gỗ nơi Nghiêm Phan đang tắm.
Tóc … tách …
Ma’u gợn sóng.
“Huynh thực sự… không biết thương hương tiếc ngọc.”
“Thương muội là đủ rồi.” Nghiêm Phan dùng một tay cầm lấy tay tôi, “Hạ Chí, huynh chờ muội trưởng thành.”
Sự phát triển này có phần bất ngờ.
Tôi mỉm cười.
“Nhớ tắm rửa sạch sẽ, ta không thích mùi này.”
Nghiêm Phan hiểu ý tôi và uống hết máu trong cốc.
Tôi lấy cốc rồi rót cho anh ta cốc khác: “Muội nhỏ tuổi hơn huynh rất nhiều, vì vậy huynh cần phải dưỡng bản thân cho thật tốt.”
Nghiêm Phan lại uống cạn ma’u.
Tôi mỉm cười rời đi.
27.
Tiếng kêu của tên đàn ông đến sớm hơn tôi dự tính.
Tôi vừa ra khỏi hầm—— bùm! bùm! bùm! bùm! bùm!
Tên đàn ông đập vỡ thùng gỗ, dòng máu nóng ‘Rầm … ào … ào’ đổ tung toé xuống sàn nhà, liên tục đập bàn ghế, hướng về phía cửa hét lên, “Người đâu! Hãy bắt ả!”
Nghiêm Phan trúng độc!
Chính là thi độc.
Ly máu cuối cùng tôi đưa cho anh ta đã được trộn với thi độc trong cơ thể Công Chúa.
Sau khi lấy được thi độc, tôi đã tinh chế nó qua khá nhiều bước, hiện giờ đã trở thành chất độc không màu không mùi, thậm chí còn độc hơn trước gấp nhiều lần.
Tôi biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra trong hầm nên phản ứng của tôi nhanh hơn ảnh vệ.
Khi bọn họ còn đang suy nghĩ xem Nghiêm Phan muốn bắt ai, thì tôi đã ‘BA~BA~…’ hai chưởng vào ngực bọn họ.
Cả hai người mất m@ng tại chỗ.
Nghiêm Phan loã thể, không mảnh vải che thân đang lảo đảo chạy ra ngoài.
Khi tới cửa, anh ta đã kiệt sức, khom người xuống, một tay chống vào khung cửa, nhìn tôi với vẻ khó tin.
“Tại sao!” Nghiêm Phan rít lên.
Vết đen ở bụng dưới lan rộng ra khu vực xung quanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tôi liếc nhìn, “Chậc!” nó thật xấu xí.
Phiên bản nâng cấp này của virus cực kỳ bá đạo! Tốc độ phát triển cực kỳ nhanh, đã vậy còn mất đi chức năng ngăn chặn cảm giác đau đớn của cơ thể con người.
Nói cách khác, Nghiêm Phan có thể cảm nhận rõ ràng từng cơ quan trong cơ thể đang thối rữa.
Đau, đau tới mức sống không bằng ch3t…
Tôi chậm rãi sửa lại váy áo và hỏi bằng giọng ngây thơ nhất có thể, “Chỉ là giết người thôi mà, huynh muốn gì?”
Trong mắt Nghiêm Phan hiện lên tia kinh ngạc, đau đớn, khóe môi chảy ma’u.
“Những năm qua ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi không có cảm giác gì hay sao?”
Tôi ngạc nhiên: “Ý huynh là mấy món đồ đó hả.”
“Nó không quá giá trị. Theo nguồn tài chính của Nghiêm gia, sẽ không đến mức…” Đau lòng.
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Nghiêm Phan đã hét lên: “Ta đang chờ muội lớn lên!”
Những lời này … đây là lần thứ hai anh ta nói trong đêm nay.
Lần đầu tiên, tôi chỉ cho rằng Nghiêm Phan thèm khát cơ thể tôi.
Lần này tôi cảm thấy …
Có lẽ, có lẽ, có lẽ … Nghiêm Phan muốn bày tỏ rằng anh ta thích tôi.
Tôi chớp mắt vài phát.
Nghiêm Phan trong sách không yêu ai ngoại trừ chính mình.
Tôi không mong đợi điều này, hoàn toàn không!

