Chương 9 - - Kết Cục Không Thể Tránh Khỏi - Tôi Là Thần Côn Ở Thời Cổ Đại - Tôi là thần côn ở cổ đại
22.
Đêm đó toàn bộ Nghiêm gia không một ai được ngủ.
Thị vệ kiểm tra toàn bộ người trong phủ từ trên xuống dưới, bất kỳ ai có vết thương trên người, từng tiếp xúc qua thi thể hoặc dính phải mủ trên người Công Chúa đều bị đuổi ra ngoài.
Nhóm người này, đúng như những gì Nghiêm Phan nghĩ, đều nhiễm độc thi.
Nghiêm Phan dự định gửi họ và Công Chúa đến biệt viện ngoại ô cách xa kinh thành.
Lời nói văn vẻ được tuôn ra.
Đưa các ngươi đến đó để dưỡng bệnh, ở đó sạch sẽ và yên tĩnh, thuận lợi cho việc hồi phục.
Thực ra, ai mà không biết đây là muốn cách ly bọn họ.
Tương đương gạt bỏ họ, mặc kệ sống chết.
Tôi tới nhìn Công Chúa trước khi cô ấy rời khỏi phủ, diện tích cacbon hóa trên cơ thể cô ấy đã đạt khoảng 40%.
Tính từ vị trí dưới cổ, ngoại trừ tứ chi, toàn bộ da trên cơ thể đều một màu đen xì xì.
Tôi một tay cầm chuỗi tràng hạt, tay kia bịt mũi, nhìn Công Chúa từ xa.
Các đường nét trên khuôn mặt Công Chúa vốn tinh xảo, nay nhợt nhạt yếu đuối lại mang một vẻ đẹp khác.
“Công Chúa khỏe không?” Câu hỏi bốn chữ được tôi nói thật uyển chuyển nhẹ nhàng.
“Tiện nhân!” Công Chúa không dám cử động cổ, chỉ nhìn tôi với ánh mắt hừng hực lửa giận, “Tất cả đều do ngươi thiết kế!”
Tôi đáp: “Ta không quen nhân tình của Công Chúa. Các người ngay từ đầu đều ngươi tới ta đi, ngươi tình ta nguyện. Lúc trước không phải các người giấu diếm rất tốt rồi hay sao?”
“Vận khí Công Chúa thật kém, gả vào đâu không gả lại tới thẳng Nghiêm gia, gặp phải tên điên Nghiêm Phan! Nếu đổi thành người khác, biết đâu được sẽ che giấu giúp Công Chúa, còn Nghiêm Phan là tên có khẩu vị nặng, chỉ cần thấy nữ nhân thì không khác gì chó đực … Chậc chậc … Chậc chậc…”
“Còn điều này nữa, Công Chúa nổi giận với tiểu thiếp của hắn làm gì? Vừa rống vừa đánh, ồn ào không dứt. Biết rõ trong nhà có người đang thanh tu nhưng vẫn ầm ĩ, hại ta thiếu chút nữa tẩu hoả nhập ma, Công Chúa nói thử xem, người có nên chết hay không?”
Giọng tôi rất nhẹ nhàng.
Đôi mắt Công Chúa hiện lên vẻ khó tin: “Chỉ vì chuyện nhỏ này thôi à? Ta đã làm phiền ngươi sao?”
Tôi nói “Ừ! Nhìn năng lực lĩnh ngộ của Công Chúa kìa! Ta thiếu chút tẩu hoả nhập ma mà người vẫn coi đó là chuyện nhỏ”.
Trong khi nói chuyện, tôi bước đến gần cô ấy, cất chuỗi tràng hạt đi.
Công Chúa sợ hãi đến mức như nhìn thấy ma, đồng tử co rút, cổ họng cuộn lên mấy lần, “Ngươi … ngươi muốn làm gì?”
“Đừng sợ, ta là người tốt.”
Tôi lấy bình sứ nhỏ trong túi ra, đổ các viên thuốc bạc hà ra rồi đặt bình sứ lên giường.
Tôi ngồi bên giường Công Chúa.
Đầu ngón tay lướt qua cổ cô ấy, nghiêm túc nói: “Con người của ta, không nỡ nhìn thấy những người 《yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau》, ta đặc biệt chuẩn bị một bộ đồ đôi cho các người khi xuống suối vàng. Công Chúa đã uống thi cao của hắn, chỉ cần người nhớ kỹ mùi vị này, kiếp sau có thể gặp nhau.”
Đầu ngón tay tôi trượt xuống bên dưới.
Lướt qua cái cổ nhợt nhạt và không còn máu của Công Chúa, rồi trượt lên làn da bị cacbon hóa của cô ấy.
Nơi đó có vô số vết nứt nhỏ.
Chỉ cần dùng lực nhẹ là “bụp” …
Công chúa hiển nhiên đã nghĩ tới khả năng này, môi run run: “Đừng… đừng làm vậy nữa, đừng giết ta! Ta cầu xin ngài, ngài muốn cái gì ta cũng cho hết… “
Tôi cười duyên dáng: “Tiền tài? Công Chúa từng quyên góp rồi.”
Công Chúa vội nói: “Không, ta còn…! Lần này ta sẽ cho ngài tất cả, ta thề!”
Từ eo Công Chúa, tôi tìm chỗ thích hợp để ra tay, “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.”
Duh duh duh, duh duh duh.
Tôi đập liên tục vào cùng một chỗ, gõ ra được một vết nứt nhỏ, nhẹ nhàng gảy ra.
Dòng nước đen chảy ra.
Mùi hôi xộc vào mũi tôi.
Tôi nín thở, lấy vải lụa bịt mũi rồi dùng bình sứ nhỏ hứng nước đen, chậm rãi giải thích, “Người ta thường nói, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*.”
“Ta đường đường là Tiểu Phật Nữ, sao có thể làm chuyện uy hiếp và lừa gạt người khác?”
“Hơn nữa, tiền tài … nói trắng ra, mười phủ Công Chúa bằng một Nghiêm gia hay sao? Ta dù sao cũng là Đại tiểu thư của Nghiêm gia, những gì thuộc về Nghiêm gia đều là của ta.”
Công Chúa đã mất cảm giác đau, đốm đen phát triển tươi tốt như một cái cây vươn ra khắp nơi, nhân tiện chặn luôn dây thần kinh của cô ấy.
Nhưng lúc này, Công Chúa đổ mồ hôi đầm đìa, trông rất đau đớn.
Công Chúa vùng vẫy: “Ngươi là … được nhận nuôi … người ngoài…”
Bình sứ nhỏ đã đầy.
Tôi đậy nút chai, lùi lại hai bước, ôm cằm ngắm nhìn vẻ mặt đau khổ của Công Chúa.
” Bức tranh 《Mỹ nhân cau mày ngài 》thật đẹp, cuối đời dừng ở trạng thái này cũng không tệ.”
Tôi quay mặt ra ngoài.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Phan chợt hiện lên trong đầu, nếu thêm cảm giác tan vỡ vào đó, chẳng phải còn đẹp hơn cả Công Chúa hay sao?
Bình sứ nhỏ bé hôi hám bỗng trở nên thơm ngát.
“Nhân tiện, Công Chúa có thích Nghiêm Phan không? Để ta tặng thêm một bộ tình lữ nhé? Giúp ba người kiếp sau gặp lại nhau, có được không nào?”
Tôi nháy mắt tinh nghịch.
Cổ họng Công Chúa bật ra hai chữ: “Tên điên!”
23.
Công chúa đã chet.
Khi bọn hạ nhân khiêng cô đều phải loạng choạng vì mùi hôi thối…
Công Chúa ngã từ trên ván xuống.
Hạ nhân chỉ nghe thấy âm thanh “ Tạch … tạch … tạch” mỏng manh, đó là tiếng lớp da bị cacbon hóa nứt ra từng chút một.
Công chúa mở miệng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Nháy mắt sau đó.
“Bụp …”, bụng Công Chúa xẹp xuống, làn da vỡ ra từng mảnh.
Dòng nước đen tràn lan, thấm ướt quần áo, người bị cắt thành hai phần.
Công Chúa hét lên.
Âm thanh cuồng loạn lúc nãy đột ngột dừng lại.
Làm kinh động toàn bộ người trong Nghiêm phủ.
Thủ phụ đại nhân đích thân ra lệnh, sai người khiêng công chúa vào quan tài, chà rửa sân cho sạch sẽ, sau đó nhét cả đống muối không khác gì ướp cá, cho tất cả vào quan tài.
Vội vàng chuyển quan tài ra ngoại ô.
Ta với tư cách Tiểu Phật Nữ từ bi độ lượng, tôi nghiêm túc lần tràng hạt và tụng kinh siêu độ cho Công Chúa.
Chà, vẫn là 《Kinh Địa Tạng》, ừm, 200 chữ trước đã.
Dù sao cũng không ai trả tiền.
Nghiêm Phan đứng ở bên cạnh ta, nhìn thấy ta rời đi, hắn cười nhẹ rồi đi theo.
—————————
Giải thích:
* Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.